Nhẹ nhàng đè xuống cái người đang lộn xộn kia, Tây Môn Lẫm Nhiên lại cười nói: “Hảo hảo nghỉ ngơi đi, trong vòng 3 ngày ngươi hẳn là không xuống giường được.” Lời của hắn đổi lấy Tô Khê Nguyệt trợn mắt nhìn, hắn chắc chắn không nghi ngờ, nếu người trước mắt còn có một chút khí lực thì nhất định sẽ cho mình một bạt tai.
“Súc sinh, cầm thú…” Tô Khê Nguyệt, một người được hưởng sự giáo dục tử tế từ nhỏ khiến từ ngữ mắng chửi người của y ít ỏi đến đáng thương, nói đi nói lại cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Tây Môn Lẫm Nhiên dù bận vẫn ung dung nghe, xem những lời này là nhạc thú buổi sáng mà từ từ hưởng thụ. Bất quá khi hắn nghe Tô Khê Nguyệt đau đớn thấp giọng nói “ta là ca ca của ngươi” thì lông mày giật giật.
Một phen ôm lấy thân thể nhỏ bé và yếu ớt kia, hắn điên cuồng đi vào căn phòng đêm qua, chỉ vào đống hỗn độn trên giường, từng chữ từng chữ một nói: “Nhìn thấy không? Đây là máu của ngươi, tối hôm qua là đêm đầu tiên của ngươi, từ một khắc kia trở đi, hết thảy của ngươi đều là của ta. Cho nên, ngươi hãy nhớ cho kĩ, ta không phải là đệ đệ của ngươi, mà là … nam nhân của ngươi.”
Hắn cố ý nhấn giọng vào hai chữ “nam nhân” để cho Tô Khê Nguyệt không thể giãy dụa được nữa, còn đang mơ hồ thì nghe Tây Môn Lẫm Nhiên dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ muốn giết ta sao, muốn nghĩ cách hàng phục ta sao, trừ lần đó ra, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-phu-dong-ly-cuc-nhi-hoang/118561/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.