Hoàng hôn chếch bóng, rọi xuống bậc thềm.
Vạt váy rộng màu đậu xanh của người nọ quét nhanh qua mặt bậc, cuốn theo như cơn lốc xoáy, hất rơi lũ kiến đang cật lực khiêng mảnh xác trái cây thối rữa lớn cỡ móng tay ra khỏi khe kẽ. Nửa tháng khẩu phần chỉ trong chốc lát hóa thành tro bụi, dù tiếc nuối nhưng chúng cũng đành chấp nhận, huống hồ loài kiến chưa mở linh trí, lẽ nào biết thương tiếc. Thế nhưng chưa kịp thoát thân, đã bị một chiếc giày thêu bằng gấm mềm từ trên trời giáng xuống, chà đạp mà về suối vàng.
Phó Minh Giang mặc váy mã diện mười hai mảnh màu xanh đậu, đạp lên xác kiến, bụng bầu cao ngất trước ngực, đẩy cửa Tửu lâu Trầm Túy mà vào, chẳng màng đến lời tiếp đón của chưởng quầy, đi thẳng lên lầu hai. Nhác thấy cửa treo tấm biển Thu Thủy Các hơi khép hờ, bên trong vẫn vắng bóng người.
Phó Minh Giang thở ra một hơi thật dài, kế đó đẩy cửa bước vào phòng bao bên cạnh Thu Thủy Các, vừa quay đầu liền mắng xối xả Chu Phương Nương theo sát sau lưng:
“Nếu ngươi dám đem chuyện này ra lừa ta, ta sẽ lột da mặt ngươi!”
Nói xong lại cảm thấy bất an.
Nếu là lời dối gạt, thì cùng lắm chỉ là một phen kinh hãi; nhưng nếu không phải, thì Ngọc Lang hẹn gặp tiện nhân ấy để làm gì? Là công việc của “Thanh Phụng”, hay là thật sự đã có dây dưa mờ ám? Ánh mắt ấy, cái ánh mắt Ngọc Lang nhìn tiện nhân đó trong linh đường, từ xa mà dõi đến, ánh mắt ấy…
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5079740/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.