Một cổ tay trắng nõn thon gầy, từ phía bờ đất bày đầy đèn dầu và hương nến vươn ra, tựa như một cây trâm ngọc tỏa ánh sáng dịu dàng thần thánh, mảnh mai, thanh lãnh, diễm lệ mà lại phong nhã.
Hạ Sơn Nguyệt và Chu phu nhân cùng nhau tiến vào. Bởi người ra kẻ vào tế lễ không chỉ có triều thần mà còn có cung nữ trong Lục ty, thân phận tạp nhạp, rối ren, nên gần như toàn bộ nữ quyến đều đội mũ trùm, hoặc mỏng hoặc dày.
Ánh mắt Phó Minh Giang từ cổ tay nghiêng lệch như trâm ngọc kia thu về, dừng lại, khóa chặt trên lớp sa đen mỏng nhẹ che mặt nữ nhân.
Dưới lớp sa đen, bóng dáng mờ ảo ẩn hiện, làn sa mỏng theo gió lướt qua đôi mắt ngập nước thu, hàng mày xa như núi xanh, cuối cùng là đôi môi đỏ thắm như ngọc thạch, đỏ trong suốt, lặng lẽ ẩn sau lớp sa mỏng, mê hoặc khiến người ta bất giác chìm sâu vào sắc đỏ mê hoặc vô biên.
Phó Minh Giang hơi ngửa đầu, ngây dại như người lạc vào cảnh trong mộng, thoáng chốc xuất thần.
Hạ tầm mắt xuống, nàng ta lại nhìn thấy đôi tay mũm mĩm như muốn rỉ mỡ của mình, làn da mềm nhũn trắng bệch như mỡ tan trong nồi đất. Cảnh ấy khiến nàng ta không khỏi nhớ đến lời giễu cợt và nhục mạ của Thôi Ngọc Lang—Từ khi nàng ta mang thai, mẫu thân từng muốn mời Trương phu nhân đến an thai, nhưng cha chồng lại do dự, chần chừ nói rằng: “Nhà họ Thôi cũng chưa đến mức sa sút đến nỗi không mời nổi vài bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5064400/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.