Ai có thể liệu được, Hạ Khanh Thư vốn dĩ là phụ thân ruột của Sơn Nguyệt? Hắn ta xưa nay chưa từng đem hai người ấy liên hệ với nhau.
Đến khi thi thể Hạ Khanh Thư được vớt từ hào nước bảo vệ thành lên bờ, hắn ta mới chợt tỉnh ngộ: Tre mục vẫn có thể nảy măng tốt.
Hạ Khanh Thư, cái thứ chẳng khác gì “tiểu quan”, sao xứng có được một nữ nhi như Sơn Nguyệt?
Hạ Khanh Thư, đích thực là đáng chết.
Bởi vậy, Thôi Ngọc Lang liền thuận miệng nói theo:
“Là Hạ Khanh Thư chết không đúng lúc, một thứ như hắn cũng dám lay động tấm lòng của điện hạ. Chờ hắn nhập thổ, ta sẽ sai người đào mộ hắn lên, rải tro xương hắn khắp nơi, nghiền nát sọ hắn thành bụi.”
Một người cha như vậy, còn dám toàn thây nhập thổ, chờ đợi kiếp sau đầu thai làm người ngay ngắn tử tế?
Hừ.
Nằm mơ đi.
Thôi Ngọc Lang cúi đầu, nhẹ nhàng xoa bóp lớp da căng cứng của Phó Minh Giang một cách dịu dàng.
Phó Minh Giang lại “chí” một tiếng bật cười:
“Sao chàng lại cưng chiều ta đến vậy?”
Nàng chẳng qua chỉ nhắc nhẹ đến cái tên chướng tai Hạ Khanh Thư, mà phu quân đã muốn đào mả một vị văn quan tam phẩm lên rồi?
Phó Minh Giang ngửa cái bụng lớn và eo thô nặng nề dựa vào lang quân, sau gáy khẽ đặt lên vai Thôi Ngọc Lang, ngẩng đầu, vừa mỉm cười kiêu hãnh vừa trách yêu:
“Mọi người đều nói lang quân đối đãi thê thất chu đáo, chỉ vì ta đang mang thai cốt nhục của chàng — Ngọc Lang à,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5064396/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.