Ngó đầu vào, Ngô Mẫn liếc mắt hai vòng, xuyên qua khe cửa, ánh mắt rơi lên người tiểu tổ tông Thủy Quang đang lén lút nhìn trộm sau tấm bình phong thủy tinh trong mật thất. Lại thêm một vòng nữa, ánh mắt hắn rơi lên đĩa bánh đậu xanh trên chiếc bàn con bên cạnh.
Ngô Mẫn giơ tay tát một cái vào sau gáy đứa con nuôi:
“Cái đồ không có con mắt tinh đời! Một miếng bánh đậu xanh cắn xuống, vụn bột rơi đầy người, ai mà dám đến gần cho được?”
Hoàng thượng mà ôm lấy một cái, hửm, cả người dính đầy vụn bánh, chẳng phải mai buổi thiết triều sẵn có điểm tâm rồi hay sao? “Hãy đổi thành canh đậu ngọt!” – Ngô Mẫn hạ giọng ra lệnh.
Cam thảo, đậu đỏ, thêm chút bạc hà đun lên, làm sạch miệng.
Vừa hay, cũng mát người, tiêu hỏa.
Tiểu hoàng môn không lấy làm lạ chuyện Ngô Mẫn đổi món ăn, mà kinh ngạc chính là ánh mắt của Ngô Mẫn có thể… quẹo cua:
“Nghĩa phụ, cách xa như vậy, mà người cũng thấy rõ được sao!”
Ngô Mẫn ra vẻ khiêm tốn nhưng ánh mắt đắc ý, khẽ vắt trần phất trần vào khuỷu tay:
“Người đứng đầu Nội đình, chính là nhờ cặp mắt này đấy.”
Tỷ như lúc này đây, đôi mắt này liền nhìn ra được – lát nữa thôi, tiểu tổ tông kia sẽ khóc.
“Nhét một dải khăn lụa tẩm hương thơm vào trong áo khoác ngoài của ‘Phương đại giám’.”
Ngô Mẫn đá một cước:
“Mau đi đi!”
Người đẹp khi khóc, ánh sáng mờ mờ như sắc sữa, hoàng đế nhà mình rút từ tay áo ra một tấm khăn lụa trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5064393/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.