Thủy Quang xưa nay vẫn theo tôn chỉ: “Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.” Phương đại giám rõ ràng là người thích hợp nhất để xử lý chiếu chỉ để lại, nàng liền yên tâm giao bức chiếu thư ấy vào tay Phương đại giám, mặc cho hắn đi bẩm báo với hoàng đế tiểu nhi.
Phương đại giám là người ngay thẳng, đôi mắt cụp xuống, nhẹ giọng hỏi nàng:
“…Hạ đại phu, có nguyện cùng ta yết kiến thánh thượng không?”
Yết kiến thánh thượng? Yết kiến để làm gì?
Nhìn xem hoàng đế có hợp nhãn không? Có vừa lòng vừa ý không? Rồi mới tính tiếp có nên tranh thủ tiến thân một phen?
Thôi, thôi vậy.
Thủy Quang lắc đầu như trống bỏi.
Đời người mà, vốn là một quá trình không ngừng trưởng thành, mà trưởng thành thì luôn đi cùng với việc không ngừng sửa sai.
Ban đầu nàng muốn làm quý phi, thổi gió gối bên tai hoàng đế, là bởi vì tình yêu mãnh liệt dành cho tỷ tỷ, ừm… với cả do chưa hiểu rõ cái sự nghiệp này — đến khi thật sự ở trong cung rồi, nàng mới biết nó ngột ngạt đến nhường nào: điện phòng còn chật hơn cả nhà nàng trên núi; vườn hoa vừa ngẩng đầu đã thấy tường rào; cho dù là phi tần, bữa ăn cũng thường xuyên nguội ngắt, mỡ heo vón thành từng cục, chẳng phân biệt nổi đâu là mỡ heo, đâu là củ cải trắng…
Mà điều khó chịu nhất, khủng khiếp nhất, chính là: làm phi tử chẳng khác gì giết người rồi bị giam vào lao ngục — à không, cũng có khác đấy chứ, phạm nhân vượt ngục nếu bị bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5064273/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.