Tiết Tiêu khựng lại, rồi thấp giọng nói tiếp:
“Sư phụ suy nghĩ rồi, kẻ tin đạo không thể chết vì đạo. Thời thái bình, đạo sĩ tụng đạo; thiên hạ đại loạn, đạo sĩ hạ sơn. Phải sống — mèo có đường mèo, chuột có lối chuột, con đường này… cứ thế mà đi tiếp.”
Thanh Nhạc Quan đâu có cần hương hỏa gì.
Cái mà nơi này cần — chính là binh hỏa.
Cỏ mọc um tùm, còn vương giọt sương sớm.
Sương thấm lên giày vải trắng, chẳng bao lâu đã ướt hết tất bên trong.
Sơn Nguyệt mượn ánh trăng, nghiêng đầu nhìn Tiết Tiêu.
“Lúc ta tới đây, chưa tròn bốn tuổi. Sư phụ dắt ta đến chỗ đó —”
Tiết Tiêu sớm đã có ý đề phòng, mang theo một chiếc ô giấy dầu, vung tay chỉ mũi ô về phía thác nước nhỏ ở gần đó:
“…lột sạch ta, ném xuống chân thác bắt ta tấn mã bộ. Tấn đủ nửa canh giờ được đổi lấy một cái bánh bao, đủ một canh giờ thì được ăn một miếng thịt.”
Nghe thì có vẻ thảm, nhưng Sơn Nguyệt ngẩng lên, lại thấy Tiết Tiêu vẫn đang mỉm cười.
Nụ cười dịu dàng, chất chứa hoài niệm.
“Ta tấn một hơi hai canh giờ, chỉ để đổi lấy một bát mì thịt băm…” Khóe môi Tiết Tiêu cong sâu hơn, “Kết quả, sư phụ nói không tính, ông ta không nhận.”
Cái lão đạo sĩ này! Sơn Nguyệt không kìm được siết chặt nắm tay.
“Sau đó sư phụ nói với ta, đời này chẳng ai có thể tin, chỉ có mẫu thân ruột là tin được. Còn dạy ta sau này tìm thê tử thì mở mắt ra mà nhìn, đừng nhìn mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5064264/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.