Mà là đang đốt giấy tiền.
Một nam nhân, quỳ một gối trên đất, nửa ngồi nửa quỳ, từng tờ từng tờ mà đốt giấy tiền.
Giấy tiền hóa thành tro, chất lại như nửa ngọn núi nhỏ, gió vừa lùa qua, liền cuốn bụi xám bay tán loạn lên cao.
Chốt đồng trên cánh cửa đã lâu ngày không được tu sửa, vừa đẩy ra liền “kẽo kẹt” vang động.
Nam nhân nghe tiếng động, ngẩng mày đưa mắt nhìn. Sau lớp tro giấy bay lả tả cùng ánh lửa lấp loáng, khi trông rõ người đến, sát cơ ẩn giấu trong mắt hắn mới dần dần tan biến.
Thủy Quang thoáng sững sờ, nhưng chỉ một khắc sau đã lập tức xoay người, vội vàng đóng sập cửa gỗ lại!
Trong cấm cung, đâu cho phép đốt giấy tiền chứ!
Người trong cung quanh năm chỉ ăn dưa muối, đến cả đánh rắm cũng bị ngăn cấm, đã đủ đáng thương rồi; còn ma quỷ trong cung, so với người trong cung lại càng đáng thương hơn — dẫu là Thanh Minh, Trung Nguyên, Xuân Lễ, hay Tết Nguyên đán, cũng chẳng bao giờ được hưởng một nén hương khói nào!
Vì sao trong cung thường hay có quỷ quấy? Ngươi bụng đói, thử hỏi có chịu yên không?
“Đại giám——” Thủy Quang hạ thấp giọng, gương mặt tròn trịa, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, hai tay chắp vào nhau, lom khom cúi lưng, bàn tay úp ngửa như xúc nia, bộ dáng vừa lanh lợi vừa nịnh bợ:
“Ngài cứ yên tâm mà đốt, ngài cứ đốt cho nhiều vào, càng nhiều càng tốt! Ta sẽ giữ cửa chặt chẽ cho ngài, tuyệt đối không ai nhìn thấy đâu!”
Nam nhân ánh mắt vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5064248/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.