“Bản cung khóc gì ư. Hoàng đế thực chẳng hay biết sao?” Khóe môi Tĩnh An Đại Trưởng Công chúa khẽ nhếch.
Bà ta vốn dĩ chẳng hay cười, ít khi chịu cười. Một khi bật cười, nếp nhăn nơi khóe môi càng thêm sâu — ấy quả thực chẳng phải chuyện hay. Bà ta đã già mất rồi, thế nhưng Hạc Lang mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi bốn, mà từng kẻ một giống y hệt Hạc Lang, năm này qua năm khác lại càng trẻ hơn — hai mươi lăm, hai mươi, mười tám, mười sáu…
Nam nhân cùng quyền thế vốn một đạo lý, khiến người ta mê đắm, khiến người ta hồi xuân, khiến tâm thần khoan khoái dễ chịu.
Quyền lực như đồng tiền thông hành khắp cửu châu, có thể mua được từng nam nhân một; còn nam nhân lại tựa như chiến lợi phẩm, chứng tỏ địa vị chí tôn vô thượng của bà ta.
Vị ngọt mĩ diệu ấy, từ khi bà ta giúp Thôi Bạch Niên hạ được Tô gia, lại đưa đích nữ của Vũ Ninh Hầu nhập cung tranh sủng, rồi dần dần khống chế được hoàng huynh, thừa thế mà từng bước từng bước an bày người của mình vào triều, bà ta đã nếm thử được rồi. — Phải, bà ta chẳng thể bước vào triều đường, song bà ta có thể như ông bầu phía sau màn kịch rối bóng, khống chế hết thảy bọn rối ngoan ngoãn kia. Bà ta muốn bọn họ nói gì thì ắt phải nói nấy, bà ta lệnh bọn họ nhảy xuống đài cao, thì ắt là hồn lìa khỏi xác!
Tất nhiên, điều trọng yếu hơn hết chính là quang phục sĩ tộc.
Ấy vốn là lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5064246/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.