Tin tức về cái chết của Trình Hành Úc, tựa như chiếc lá rơi bị gió thổi lướt qua mặt nước, nhẹ bẫng, vô thanh vô tức, chẳng mảy may quan trọng.
Tĩnh An Đại Trưởng Công chúa từ đám tai mắt giăng khắp phủ Tiết Nam mà hay tin này, nhưng bà ta chẳng lấy làm để tâm.
Trình gia là ai? Tĩnh An hoàn toàn không biết — năm xưa khi Liễu gia dâng Sơn Nguyệt lên, sao lại chủ động thưa với bề trên về hạng người “cung ứng” ở tầng dưới? Huống hồ, Trình gia từng phạm đại sơ suất khi vận chuyển dược liệu vào kinh, Liễu gia nào dám tự chuốc họa vào thân, phạm phải điều tối kỵ của quý nhân mà nhắc lại Trình gia.
Nếu “cánh bướm” dâng lên dùng được, tự nhiên là công lao của Liễu gia; nếu “tiểu bướm” gây họa, đến lúc này mới đem kẻ “chuyển hàng” bên dưới ra khai, cũng chưa muộn.
Vì thế, khi Tiết Tiêu nhắc tới “thần y Trình lang trung ở phủ Tùng Giang”, Tĩnh An đương nhiên cho rằng vị lang trung này là “người nhà” mà Tri phủ Tùng Giang – Bách Ngọc Tư – đưa tới bên cạnh Tiết Tiêu. Một quân tốt trong doanh trại địch, chết đi càng hay, chẳng cần truy xét thêm.
Trước mắt “Thanh Phụng” còn một nan đề khác: Hoàng đế hạ lệnh tra xét toàn bộ những kẻ trong triều, cấm cung và Lục Ty đã trúng “Kiên Kỵ Dẫn”.
“…Hôm qua, Nội giám ty Ngô Quảng Lương đích thân chủ trì, đã điều ba mươi bảy vị lang trung, theo lời Vũ Định Hầu, xét từ quan chức thấp tới cao. Hiện đã tra ra sáu mươi chín văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5064231/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.