Việc này, Phó Minh Giang nắm rõ trong lòng.
Hôm nay, công công của nàng – Vũ Định Hầu – quanh co lòng vòng, muốn mẫu thân nàng sớm quyết ý từ bỏ Thường Lận. Nàng đối với Thường gia chẳng mấy cảm tình; Thường Lận thì thô kệch vụng về, còn Chu thị xuất thân hèn kém dưới tầng lớp thấp kém, nàng đều chẳng coi vào đâu. Chỉ có duy nhất đối với Thường Dự Tô, cảm giác lại có phần vi diệu: nàng biết Thường Dự Tô có lòng mến mộ nàng, còn nàng thì không hề thích hắn. Một kẻ trọc đầu, trắng trẻo mập mạp lại không có lông mày, thử hỏi có ai yêu thích được? Chỉ có Ngọc Lang dung mạo tuấn mỹ, xuất thân cao quý danh vọng như vậy, mới xứng đáng được nàng để mắt đến.
Tuy nàng không thích Thường Dự Tô, nhưng nàng cũng sẵn lòng vì cái tình hắn dành cho nàng mà thân cận vài phần, xem như thương hại hắn một chút — nàng xưa nay vốn là một nữ tử nhân hậu khoan dung như vậy.
Có điều hiện nay, Thường Dự Tô sớm đã đào thoát khỏi phủ Kinh Triệu Doãn, tung tích không rõ, không chừng đã chạy lên phương Bắc, ôm ấp nữ nhân Đát Tử mặc áo da dê, tóc tai đầy chấy rận mà khoái lạc lên tiên rồi ấy chứ! Thường Dự Tô không nói nghĩa khí, thì cũng đừng trách nàng giúp Ngọc Lang tính toán Thường gia vậy thôi.
Phó Minh Giang lắc lư eo thon hai cái, cái bụng lớn lặc lè cũng theo đó mà động đậy.
Thôi Ngọc Lang cúi thấp đầu, tựa như đang nhìn một con sâu trắng mập mạp đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5061153/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.