Tĩnh An mặt mày nghiêm nghị, khóe mắt lạnh lùng liếc sang, ánh nhìn như cụm lửa xanh xám cháy hừng hực, vừa dò xét thần sắc của Chu Phương tỷ, vừa cân nhắc xem bà ta có thực tâm hay không.
Chu Phương tỷ trong lòng bất an, khó nhọc nuốt nước bọt, tim đập loạn như trống trận, nhưng đầu óc thì xưa nay chưa từng tỉnh táo đến thế: với bà ta mà nói, Thường Lận chết, còn tốt hơn là sống!
Tĩnh An xưa nay coi trọng tình nghĩa, chuyện của Tô ca nhi, khi Thường Lận lực bất tòng tâm, đều là Tĩnh An ra tay tương trợ. Nay Thường Lận vì Tĩnh An mà gánh tội, Tĩnh An ắt sẽ dốc hết sức bảo toàn tước vị của Thường gia!
Tam phòng đích hệ đều không có nam tự, Thường Lận chết rồi, Tô ca nhi lại biệt tích, Thường gia vì mưu cầu một người kế tự để kế thừa tước vị, tất phải qua đích hệ mà nhận con thừa tự. Luận về công huân, Thường Lận là trưởng tử, địa vị quyền thế đều đứng đầu, việc nhận con đương nhiên cũng là để về cho bà ta!
Huống chi, nếu bà ta đến trước mặt Đại Trưởng Công chúa, cầu xin khóc lóc một phen, với bao nhiêu năm tình nghĩa, Đại Trưởng Công chúa ắt sẽ toàn lực ủng hộ bà ta đoạt lại quyền thừa tự!
Đến lúc ấy, bà ta chọn một dưỡng tử biết nghe lời, thì chính là chủ mẫu đường đường chính chính của Quang Bắc hầu phủ, ai còn dám coi thường bà ta nữa? protected text
Trước kia, sao bà ta lại không nghĩ đến điều ấy?
Lúc bị Thường Lận đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5061149/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.