Cách một hồi lâu, Sơn Nguyệt mới luống cuống cúi đầu, song vẫn kiên định lắc đầu: “Ngài thấy an toàn, cứ nói là được.”
“Tin tưởng ta đến vậy sao?” Tiết Tiêu khẽ nhếch môi cười, đôi mắt vốn lạnh lùng của một vị thuần thần thủ đoạn tàn nhẫn lại thoáng hiện vẻ vui thích nhẹ nhàng: “Là vì ta là ‘đồng minh’ ư?”
Môi nàng mím chặt, ánh mắt dừng lại nơi giày thêu dưới chân: vì sao hai chữ “đồng minh” kia, lọt vào tai nàng lại như mang theo ý trêu chọc? Có gì đáng cười chứ, vốn dĩ ngay từ đầu chính là đồng minh kia mà.
Canh giờ từng giọt rơi rả rích, Tiết Tiêu ngầm ước tính thời gian trong lòng, thu lại thần sắc, tiếp lời về cuộc đối thoại cùng đế vương hôm nay: “Tất cả đều phát triển theo phương hướng chúng ta dự liệu. Phủ Tùng Giang, dưới sự trợ giúp của Bách Ngọc Tư, đã trở thành then chốt phá cục. Liễu Hoàn dính líu không sâu, tự nhiên sợ lửa bén lông mà câm như hến, song kẻ khác thì chưa chắc. Nguyên tri phủ Tô Châu là Hàn Thừa Nhượng không con nối dõi, hậu nhân trong tông tộc cũng không ai bước vào quan trường, nếu vận dụng thích đáng, ta có thể dùng ông ta mà đập nát chân tướng vụ vỡ đê tại Đỗ Châu.”
Lại nhắc đến Thôi Bạch Niên mới hồi kinh và Thường Lận bị cấm túc.
Thời gian đã khuya, hai người theo lối ven hồ Kính đi vào nội viện.
Hay là bởi gió hồ êm dịu, hay bởi trời đã muộn, hai người nói gì cũng tùy hứng, so với nghị luận, lại giống như chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5061145/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.