Phía sau đầu Thường Dự Tô mơ hồ một mảng, hắn khẽ mở mắt nửa chừng, trước mắt tối đen như mực, giơ tay lên cũng không thấy năm ngón. Hắn không cảm thấy đau, chỉ thấy choáng váng, vừa mở mắt đã không kìm được bật ra một tiếng “Xì——”, định nâng tay thì phát hiện mình bị cuộn chặt trong một cái bao bố, đến tay cũng không nhấc nổi.
“Đm ngươi! Thả lão tử ra!” Thường Dự Tô nhanh chóng tỉnh táo lại, ký ức ùa về, trừng mắt gào lên, hai chân đạp mạnh ra ngoài: “Ai dám động vào lão tử! Lão tử cho xuống hoàng tuyền hết! Thả lão tử ra! Thả ra!”
Bao bố bị hắn đạp đến méo mó dị dạng.
Thường Dự Tô la hét long trời lở đất, chẳng bao lâu, miệng bao bị người ta mở tung từ phía trên.
Đó là một căn phòng nhỏ đen ngòm, ba vách tường một cánh cửa, thậm chí chẳng có lấy một cửa sổ.
Người bước vào là một hán tử cao gần bảy thước, lặng lẽ túm lấy vai Thường Dự Tô nhấc bổng dậy, không nói lời nào, liền vung cánh tay to như đùi người bình thường, “bốp bốp bốp” tát tới ba cái liên tiếp!
Lực đạo quá mạnh, thịt trên mặt Thường Dự Tô như bị roi quất, tung lên theo từng nhịp đánh.
“Đông gia nói, ngươi mà còn la hét, thì ta cắt lưỡi ngươi.” Đại hán kia giọng khàn khàn ồm ồm, nói năng chậm rãi nhưng vẻ mặt nghiêm túc đến dọa người.
“Tổ cha ngươi—” Thường Dự Tô gào lên: “Biết lão tử là ai không! Họ lão tử là—”
Chữ “Thường” còn chưa thoát ra.
Hắn tròn mắt kinh hoàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5061133/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.