Mì chay, nước dùng ấm nóng, từ lúc chạm môi rơi xuống cổ họng, rồi vào bụng, khiến người ta thấy an ổn và vững lòng—đó là thứ hơi ấm và cảm giác mà bát mì này mang lại cho Sơn Nguyệt.
Giống hệt như người đàn ông này: khiến người ta an ổn và vững lòng.
Nàng tin tưởng người đàn ông ấy.
Sơn Nguyệt cụp mắt.
Là một quan viên, Tiết Tiêu đã vượt qua ranh giới của Nho đạo, bộc lộ sự cứng cỏi sắc bén để chống lại bất công—nàng chưa từng gặp ai có tư thái xứng đáng với danh vị cao quyền trọng như Tiết Tiêu.
Nàng cũng tin tưởng vị quan ấy.
Và là đồng minh, Tiết Tiêu trầm ổn, mẫn tiệp, mạnh mẽ, không ít lần xoay chuyển cục diện giữa hiểm nguy.
Dù là tư cách một người nam nhân, hay một quan chức, hay một đồng minh—nàng đều không tìm ra khuyết điểm nào của hắn.
Nàng có thể kể cho hắn nghe.
Nàng nguyện ý kể cho hắn nghe.
Đây sẽ là lần đầu tiên, sau đêm hỏa hoạn ở núi Phúc Thọ, nàng đem toàn bộ sự thật… thổ lộ.
Trước khi mở miệng, Sơn Nguyệt cúi đầu ăn hết bát mì chay, mắt hơi rũ, nhìn mặt nước lèo màu nâu nhạt trong bát sứ thô, hít sâu một hơi, bắt đầu từ thân thế của mình:
“… Ta và Thủy Quang đều xuất thân từ gia đình họ Hạ, thôn Hà Đầu phủ Tùng Giang…”
Nàng kể về thân thế, về lai lịch, kể về lần bị một gậy đánh vào sau gáy rồi bị nhét bao bố kéo lên núi Phúc Thọ, kể về Trình Hành Cử, kể về Tiết Thần, kể về Thường Dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5061128/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.