Lời khen của bệnh nhân, Thủy Quang đã nghe nhiều không đếm xuể.
Hạnh Lâm Đường và Tế Dân Đường ở Thu Thủy Độ đã hoang phế suốt hơn chục năm. Nơi này không có thế gia đại tộc nào chống lưng, bến tàu giữ người không nổi, ngoài vài lương y du phương chịu tới thì những lang trung y thuật cao minh đều đổ về kinh sư, kẻ kém hơn cũng bị các thương thuyền mời xuống biển. Dẫu dân cư không đông, nhưng trong ngoài cũng có đến vài trăm vài nghìn người, số này quanh năm đều lâm vào cảnh khốn đốn vì chẳng có đại phu chữa bệnh.
Từ khi Thủy Quang cùng ba trái mướp ngốc nghếch đến đây, Thu Thủy Độ như thay da đổi thịt: bệnh khí huyết không đều, kinh nguyệt thất thường của Lưu thẩm đầu phố cũng khỏi; chứng tim đập loạn của La di đầu hẻm cũng khá lên bảy tám phần; ngay cả những nữ nhân trong phố Yên Hoa cũng bằng lòng tìm Thủy Quang bắt mạch — nàng ít nói, đầu óc linh hoạt, càng không khinh thường đám phụ nữ số khổ này. Bệnh nhẹ thì vài thang thuốc là khỏi, bệnh nặng hơn nàng cũng sẵn sàng châm cứu, có thể cứu sống thì là một mạng người, không cứu được cũng không để họ tuyệt vọng mà chết.
Gần đây, danh tiếng của Hạnh Lâm Đường vang xa lừng lẫy.
Lời tán dương truyền vào tai Thủy Quang, quả thực là nhiều không xuể.
Vậy nên, khi nghe lời khen nhàn nhạt từ người nam nhân kia, vị Ngụy Ty Bạ đường đường thất phẩm cũng chỉ khẽ nhếch môi, nở một nụ cười tà khí phóng túng:
“Quá lời rồi, quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5057251/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.