Thủy Quang đội mũ lụa đen che mặt, lặng lẽ ẩn mình giữa dòng người huyên náo. Nàng tận mắt thấy Thường Dự Tô theo Kinh Triệu Doãn rời đi, rồi lại thấy Tiết Thần bị bọn tiểu đồng kêu la ầm ĩ khiêng tay khiêng chân ra khỏi nhã phòng lầu hai.
Tiết Thần sống là không thể sống nổi nữa rồi.
Liên tiếp nhiều ngày bị châm cứu vào các huyệt Phượng Trì, Phong Phủ thông đến Ấn Đường và Nhĩ Trì, kinh mạch trong đầu hắn sớm đã bị khai mở. Một khi não bộ xuất huyết, tất sẽ dẫn đến khí huyết nghịch hành, máu chảy cuồn cuộn, chưa đầy hai canh giờ tất chết bất đắc kỳ tử.
Hai canh giờ sau, Tiết Thần sẽ chết còn thảm hơn cả con cá thanh ti thiểu mà hắn câu được.
Tại Lục Giác Đình, thắng bại đã phân. Sự xuất hiện của Kinh Triệu Doãn liền kéo một đám người rỗi rãi từ đài Sinh Tử dưới lầu một lên đến Đấu Thú Trường tầng hai.
Mọi người xì xào bàn tán:
“Công tử nhà họ Thường lại đánh người rồi!”
“Lại sao nữa thế?”
“Còn có thể vì sao? Là Công tử nhà họ Thường đó! Muốn đánh thì đánh thôi, chẳng nhẽ hắn phải nói lý do vì sao lại đánh người?”
“Tặc tặc— người bị đánh kia mặc lụa là, đi giày Linh Ba, không phải dân nghèo khó gì đâu! Công tử nhà họ Thường phen này bị Kinh Triệu Doãn gọi đi, e rằng phải lột một lớp da đó!”
“Hừ, đất Tứ Cửu thành này, một cục gạch ném ra cũng đập trúng bảy tám vị quan lại. Ai có thể hít thở trên con phố dài này mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5057249/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.