Tiểu lại tức đến bật cười:
“Ngươi là nữ quan thất phẩm à? Vậy ta chính là quốc công nhất phẩm đấy!” Hắn vươn tay đón lấy roi từ tay một nha sai ngoài vòng, gập ba khúc, chỉ thẳng vào mặt tiểu cô nương:
“Con nha đầu nhà ai! Cút ngay! Quấy rầy thanh tĩnh của quý nhân, coi ta không đánh ngươi khóc cha gọi mẹ!”
Đầu roi sờn lông gần như chọc vào tròng mắt cô gái.
Chớp mắt một cái.
Tiểu lại bị ai đó gạt sang một bên, roi “soạt” một tiếng rơi đánh phạch xuống đất.
“Tránh sang một bên!”
Tiết Thần bước đến cạnh tiểu cô nương, mặt trắng trẻo, hàng mày cau chặt:
“Khúc sông này không đề tên Tiết gia ta, cũng chẳng có hộ tịch nào ghi thuộc Tiết gia, thiên hạ rộng lớn đâu đâu chẳng là đất của vương triều, ngươi ở đây giở trò oai vệ gì? Địa phận Thanh Đông huyện này lẽ nào lại khác người? Chẳng lẽ đã đổi sang họ Công rồi?”
Lời này nặng lắm.
Tiểu lại lập tức run bắn, khoé môi giật giật, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất: lúc đánh gã thôn dân kia thì Tiết nhị công tử nào có đứng ra nói đạo lý như thế. Vì giữ chỗ câu cá cho “lão gia” mà không biết bao nhiêu lão dân gần đây từng bị dạy dỗ một trận nên thân. Mà Tiết nhị công tử ấy trước giờ vẫn giữ ba chữ “không” – không sai khiến, không yêu cầu, không hỏi han – mắt nhắm mắt mở để mặc người khác hành xử…
Vậy mà nay gặp một cô nương, Tiết nhị công tử lại trở nên nghĩa khí chính trực!? Tiểu lại rụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5057243/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.