Chiếc váy mã diện rộng rãi phồng xòe, che rất khéo bước chân khẽ loạng choạng của Sơn Nguyệt.
“Chư vị lương gia tử——” Bà mụ phụ trách dạy dỗ cất cao giọng, thành công thu hút toàn bộ ánh nhìn trong sảnh đường.
Tứ phía đại sảnh đều có cửa sổ mở liên tiếp, ánh xuân sáng tươi chan hòa tràn vào, rọi lên gương mặt các thiếu nữ một tầng quang mịn ánh vàng, khiến từng nét ngũ quan như được điểm thêm một lớp dịu dàng lấp lánh.
“Các vị được may mắn qua tuyển chọn tiến cung, hai tháng đầu đã hoàn tất việc học Tứ thư Ngũ kinh. Nay bắt đầu học ‘Nữ tử bát nhã’, hôm nay thỉnh được chính phẩm tam đẳng cáo mệnh phu nhân, Liễu phu nhân, vào ty dạy nghệ. Liễu phu nhân tại phủ Tùng Giang và Tô Châu đều có danh tiếng tài hoa, nay về gả vào Kinh thành, cũng nhờ vào tài hội họa mà nổi bật, đến cả Mễ Yếu Hòa đại nhân cũng từng tán thưởng.”
Từ xưa đến nay, trước khi giảng dạy luôn phải ca ngợi người thầy trước đã.
Bà mụ dạy dỗ không ngớt lời khen ngợi Sơn Nguyệt, sau đó liền nghiêm mặt nhắc nhở kỷ luật trong lớp: “Chư vị đều nên phấn chấn tinh thần, khiêm cung cẩn trọng, chăm chỉ nghe giảng!”
Trong sảnh vang lên mấy tiếng cười khúc khích.
Bà mụ lập tức ngẩng đầu nhìn ra: “Cười cười cười! Ai đang cười?! Cười cái gì?!”
Sảnh đường lập tức yên lặng.
Ba, bốn người lương gia tử vừa cười liền đồng loạt quay sang nhìn về chỗ ngồi trung tâm của hàng thứ hai từ trên xuống.
Sơn Nguyệt cũng chuẩn xác đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5057221/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.