Tiết Tiêu trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ.
Khung cửa sổ trong gian buồng phía Đông mở rộng, đối diện thẳng với sân viện.
Chính giữa sân có một cây táo to lớn, tán lá um tùm, bốn góc trồng đầy lục ngạc và tùng lùn xanh biếc.
Từ góc trái bên dưới của khung cửa sổ hướng Bắc trong gian phòng phía Đông nhìn xéo ra, vừa vặn trông thấy hoa viên của gian Tây.
Đèn trong gian Tây vẫn chưa tắt.
Bên trong, giọng nói trầm thấp, điềm tĩnh của Hạ Sơn Nguyệt vẫn vang lên không dứt.
Khi thì hỏi han về tình hình của Ngụy Như Xuân trước lúc lên đường, khi thì dặn dò chỗ ăn ở của Vương Nhị Nương và Hoàng Chi, khi lại bàn bạc về kế hoạch vào kinh của Trình Hành Úc.
Nàng tuần tự sắp xếp mọi người xung quanh, chu toàn nơi đi chốn về cho từng người một cách cẩn thận.
“.
Nhị Nương cứ ở phòng ta, mai ta dẫn ngươi đi gặp Tô ma ma.
Bà ấy là vú nuôi mà thân mẫu Tiết đại nhân để lại, tuổi tác đã cao.
Ngươi thích nấu ăn, vậy hãy giúp bà ấy một tay.
Nếu ở trong phủ thấy chán, cứ nói với ta sớm.”
Vương Nhị Nương liền buông lời mắng: “Ngươi làm sao cứ nghĩ lão tử sẽ bỏ đi thế hả!
Lão tử chờ ngươi nuôi ta dưỡng lão đấy!”
Hạ Sơn Nguyệt bật cười khẽ: “Được, ta nuôi ngươi.”
Nhị Nương cuối cùng cũng nhận được lời hứa dưỡng già, hài lòng mà lại mắng thêm một câu.
Tiếp đó, nàng lại hỏi thăm Ly Nương:
“Trước mắt cứ ở trong nhà, nếu ngươi muốn vẽ tranh, ta sẽ tìm cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5052323/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.