Vào thời tiền triều Đại Ngụy, từng có một vụ thảm án.
Một người mẹ đã tái giá, cùng với người chồng sau lập mưu sát hại đứa con riêng của mình.
Khi người chồng sau cầm dây thừng muốn siết chết đứa trẻ, nó đã ra sức giãy giụa, chỉ mong giữ được một con đường sống.
Nhưng đến khi người chồng kiệt sức, đổi sang người mẹ bước lên nắm chặt dây thừng định tự tay giết con, đứa trẻ vừa thấy chính mẫu thân mình đang cầm dây, bèn không chống cự nữa.
Một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt Hà Ngũ mụ mụ.
Tiếng giọt nước mắt ấy chạm đất, còn lớn hơn tất thảy những tiếng khóc than lúc nãy cộng lại.
Lời của Thải Cầm không sai.
Nếu chính tay Thải Cầm xuống tay giết bà ta, bà ta cũng sẽ không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ chờ chết.
Nhưng tại sao? Hà Ngũ mụ mụ hai hàng huyết lệ lăn dài: “Tại sao?”
Bà ta không thể hiểu được.
“Thải Cầm, tại sao ngươi lại muốn giết ta?
Ta chẳng hề định nói gì cả.
Ngươi và ta cùng nhau bò ra khỏi cái nơi tối tăm không ánh sáng ấy – Phàn Lâu.
Mẫu thân ngươi chết sớm, lão mụ lấy lại toàn bộ vàng bạc châu báu mà khách nhân từng tặng cho bà ấy.
Ngươi phải nương nhờ phòng của Hứa Uyển Uyển, bán rượu mà sống qua ngày.
Còn ta thì nhân lúc bán rượu lén lút pha thêm nước kiếm chút lời.
Khi ấy, ước mong duy nhất của chúng ta… chỉ là được sống mà thôi…”
“Ngươi câm miệng!
Câm miệng ngay!”
Chúc thị hoàn toàn hoảng loạn, vội quay đầu lạnh lùng ra lệnh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5024229/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.