Ngoại thành Kinh sư, đi về hướng đông ba mươi dặm là Hương Sơn.
Dưới chân Hương Sơn, kéo dài men theo triền núi, có một tòa viện lợp ngói đỏ, tường trắng, chính là Khánh Thọ Hành Cung.
Ban đầu, nơi đây là hành cung tránh nóng dành cho hoàng thất, về sau được Tiên Đế ban cho Khánh Vương làm biệt viện.
Đến khi Khánh Vương đăng cơ, lại cho treo hoành phi đổi tên thành “Hành Cung”.
Ngoài hành cung, một tòa quan dịch nằm khuất trong con hẻm nhỏ.
Trước cửa có hai gã hộ vệ mặc áo đen, che kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén, như chim ưng quan sát từng người qua lại.
Trong xe ngựa, Hạ Sơn Nguyệt siết chặt tay, rồi lại thả lỏng, giọng mang theo tiếng nức nở:
“Chúng ta… làm sao vào được? Nếu bị phát hiện thì sao?
Phu nhân, hay là chúng ta quay về đi, về rồi hãy tính kế lâu dài…”
Chúc thị mím môi, giọng nói lạnh lẽo:
“Bị phát hiện thì đã sao?
Nếu bà ta chưa nói gì, ta đến thăm trung bộc của mình, dù có tố lên Thái hậu, ta cũng chỉ mang tiếng có tình có nghĩa mà thôi!
Nhưng nếu Hà Ngũ mụ mụ đã mở miệng…”
Thì bà ta sẽ rút củi dưới đáy nồi, kịp thời dập tắt nguy cơ ngay từ trong trứng nước!
Bà ta không lo lắng, bởi đã có người chống lưng cho bà ta!
Nghĩ vậy, ngực bà ta như bị bóp nghẹt từng cơn.
Đó là Hà Tiểu Ngũ mà.
Là Hà Tiểu Ngũ đấy!
Dù không còn mẫu thân ruột, dù chẳng có chút hy vọng sống nào, nhưng vẫn luôn ở bên bà, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5024227/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.