Khi đầu của Ngụy Như Xuân sắp chạm đất, bên tai nàng chợt vang lên giọng hét chói tai, hoảng hốt từ xa đến gần của Sơn Nguyệt tỷ tỷ:
“Thủy Quang—”
Thủy Quang—
Thủy Quang? Thủy Quang là ai?
Trước mắt Ngụy Như Xuân mơ hồ, như thể bị một lớp vải đen dày đặc che phủ, không chút ánh sáng.
Trong bóng tối vô tận, bỗng một tia sáng chói mắt xé rách màn đen!
Vô số tiếng gọi “Thủy Quang” như sóng dữ tràn vào qua kẽ hở ấy:
“Thủy Quang!
Thủy Quang!
Con chậm thôi, đừng nhảy nhót trên ruộng bậc thang!”
“Thủy Quang!
Nhớ cắt cỏ cho trâu đấy!”
“Thủy Quang!
Trời tối đừng đọc sách nữa, hại mắt lắm!”
Không gian trước mắt vẫn một màu đen kịt, Ngụy Như Xuân như đang đứng trong một hang động dài, chật hẹp, bốn phía văng vẳng tiếng gọi “Thủy Quang”.
Những âm thanh ấy đan vào nhau thành một tấm lưới dày đặc, càng ngày càng siết chặt, càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang vọng bên tai nàng!
“Thủy Quang, nương dặn muội hâm nóng bánh trứng trong bếp cho cha ăn, còn muội cũng đập một quả trứng, hấp lên rồi trộn với dầu đậu mà ăn nhé—”
Mọi âm thanh bỗng chốc ngừng bặt, chỉ còn lại duy nhất một câu nói ấy.
Không gian trở nên tĩnh lặng.
Giọng nói ấy kéo dài, vương vấn như ánh sao băng lướt qua trời đêm.
Cả hang động bắt đầu xoay tròn!
Vách núi như bàn tay của Phật Đà, đen kịt, trầm trọng, đè xuống đỉnh đầu nàng!
“Hãy nhớ kỹ!
Muội phải sống, dù có co rúm lại cũng phải sống!
Cắn chặt răng mà sống tiếp!—Sống cho thật tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5024211/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.