Máu dính trên mặt bị gió thổi lạnh, dần khô lại, hóa thành lớp vảy sẫm đỏ mang theo mùi tanh nồng.
Mùi máu tanh quẩn quanh chóp mũi Sơn Nguyệt, dày đặc đến mức muốn nghẹt thở.
Văn thị không thể tin được, trừng mắt nhìn Chúc phu nhân, giọng điệu chẳng còn chút nào khách sáo hay tôn kính: “Bà nói chỉ cần giết nha đầu là có thể gả vào Tiết gia!”
Chúc phu nhân ung dung thổi nhẹ chén trà, hơi nóng mờ ảo tỏa ra, giọng bà ta chậm rãi mà rõ ràng:
“Ta nói là, ta cần một người ngoan ngoãn, thuận tòng làm con dâu nhà họ Tiết—”
Nha đầu nằm trên đất đã ngừng co giật, đôi vai bị máu thấm ướt, y phục dính chặt vào da thịt, máu khô loang lổ như những đóa mai đỏ trên nền tuyết.
Chỉ còn lồng ngực hơi phập phồng, chứng tỏ nàng ta vẫn còn le lói hơi thở cuối cùng, vật lộn giữa lằn ranh sinh tử.
Chúc phu nhân vươn ngón tay ngọc ngà, móng tay dài sáng bóng chỉ nhẹ một cái, điểm đúng vào đỉnh đầu nha đầu nằm trên đất: “Này, ngươi đã giết người, còn gọi là hiền lương dịu dàng sao? Ngươi có nghe lời, nhưng không hiền lương, vậy thì đâu phù hợp với tiêu chí chọn con dâu của ta?”
Văn thị vẫn cầm chặt thanh chủy thủ trong tay, soạt một tiếng đứng bật dậy: “Bà, bà, bà—!”
Ánh mắt Chúc phu nhân chợt lạnh.
Hai bà tử lập tức lao lên, động tác nhanh nhẹn như sấm sét, một trái một phải khống chế chặt vai Văn thị!
“Cạch!”
Thanh chủy thủ rơi xuống nền đất!
Vai Văn thị bị siết chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020272/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.