Bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã của người tiếp ứng từ phủ Trấn Giang.
Nam nhân giơ một tay, chỉ về phía song cửa sổ của nghĩa trang: “Cách đây một dặm, có một con ngựa đen.”
Lời vừa dứt, Lan Tân không kịp suy nghĩ nhiều, ngửa đầu nuốt chửng viên dược hoàn, thân hình như cánh én lao vụt ra ngoài, phá cửa sổ mà thoát đi.
Ánh mắt nam nhân thoáng lướt qua thi thể của họ Cố nằm trong quan tài, sắc mặt xanh trắng nhợt nhạt.
Giết người vốn là một kỹ thuật tinh tế, chỉ dạy một lần làm sao cho đủ—đã muốn tạo hiện trường giả rằng họ Cố vì phát hiện Lan Tân bỏ trốn mà mất mạng, vậy thì kịch bản độc phát thất khiếu chảy máu há chẳng quá sơ hở sao? Thôi thì, hắn tiện tay bổ thêm một đao để thu dọn hậu họa, tránh cho Chúc thị tra xét quá sâu.
Nam nhân nhìn qua khe cửa, thấy bên ngoài nghĩa trang có mấy kẻ mặc quan phục, đều là tiểu lại trong nha môn.
Đôi mắt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo: Bọn này rốt cuộc là người của triều đình, hay chỉ là lũ chó săn của quan lại?
Có người đến mở cửa gỗ.
Nam nhân nghiêng đầu, khóe môi hơi nhếch, mũi chân khẽ điểm đất.
Đúng lúc cửa vừa mở rộng, bóng dáng hắn đã biến mất.
…
Con đường bên ngoài nghĩa trang thẳng tắp dẫn vào núi.
Nam nhân từ trên cao đáp xuống, xoay người ổn định trên lưng tuấn mã, quay đầu nhìn về dãy núi Đan Đồ trùng điệp.
Hắn kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa, trầm giọng ra lệnh cho tùy tùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020270/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.