Lửa – đó là thứ duy nhất mà Sơn Nguyệt có thể dùng để vung bút vẩy mực.
Nàng sinh ra từ lửa, thấu hiểu rõ ràng sự nóng bỏng và vô tình của nó, cũng như sự tung hoành và mãnh liệt mà nó sở hữu.
Trên tấm tuyên chỉ dài bốn thước, nét mực đậm nhạt hòa quyện, chỉ có hai màu đen trắng: mực là đen, giấy là trắng.
Nét bút mạnh mẽ, phát ra sức căng tràn trề.
Chính sức căng này, chính là “lửa”!
Một ngọn lửa bùng cháy trên tờ giấy tuyên mềm mại trắng tinh, chỉ dựa vào nét bút nặng nhẹ, vết mực sâu cạn mà tự nhiên hình thành.
Đó là một ngọn lửa bị giam cầm trong lò sưởi chật hẹp, nhưng vẫn cuồn cuộn thiêu đốt, phẫn nộ không cam chịu!
Phải, đó chính là phẫn nộ!
Trong bức họa này, ẩn chứa cơn phẫn nộ ngút trời!
Mễ đại gia dù chân tay không tiện nhưng vẫn chống gậy quay người, cố gắng ngồi thẳng để quan sát thật kỹ.
“Con gái của cử nhân” – Văn thị vươn cổ nhìn qua, hạ giọng khẽ cười khẩy: “Chẳng qua là một bức vẽ cẩu thả, không có bút pháp tả chân hay ý cảnh gì cả, lửa gì mà lửa!”
“Đồ ngu!” Mễ đại gia hất cao chòm râu bạc trắng, mắng thẳng không nể nang: “Họa công bày quán ngoài phố có thể tỉ mỉ vẽ từng sợi tóc trên đầu ngươi!
Nhưng thế thì bán được bao nhiêu bạc hả? Mười lăm đồng?
Hay chỉ có mười đồng?
Chưa đủ mua một bát mì sườn hầm cải muối! —— Còn bức họa này, lão phu sẵn sàng bỏ hai mươi lượng mua ngay!”
Văn thị vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020266/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.