Sáng hôm sau, xe ngựa đã chờ sẵn trước cửa Liễu phủ.
Không một ai trong Liễu gia tiễn đưa Hạ Sơn Nguyệt, chỉ có Lưu Thượng Cung đến dặn dò.
Bà chỉnh lại tóc mai cho nàng, nhẹ giọng nói: “Cũng có những cô nương xuất thân từ ‘Thanh Phụng’ lập được đại công.
Không có đường cùng, chỉ cần còn sống, vẫn có lối thoát.”
Hạ Sơn Nguyệt cắn môi, hỏi: “Đại công? Ai đã từng lập công lớn?”
Lưu Thượng Cung biết mình lỡ lời, lập tức đổi chủ đề, giọng nghiêm túc hơn: “Không cần quan tâm đến người khác.
Thành tựu của cô nương là an ổn làm phu nhân Ngự Sử.
Chỉ cần cưới sẽ là phu nhân tam phẩm trở lên, sẽ được phong cáo mệnh.
Cho dù sau này qua đời, cũng được ghi vào gia phả, bài vị đưa vào từ đường họ Tiết, hưởng hương khói suốt trăm năm.”
Hạ Sơn Nguyệt không nói gì.
Bà có thể nói chuyện về việc sống sót trước được không?
Những vinh quang sau khi chết, ta đâu có thấy được?
Lưu Thượng Cung kiểm tra cổ tay nàng—Tốt lắm, vết bỏng đã đóng vảy, tuy xấu xí nhưng ít nhất vẫn có thể cầm bút.
Hôm qua, sau khi Trình Hành Úc rời đi, hắn lập tức gửi đến một bình Bạch Ngọc Cao.
Bà xuất thân từ cung đình, từng thấy vô số thứ tốt, chỉ cần ngửi qua cũng biết trong cao có linh chi, hồng hoa và những dược liệu thượng phẩm giúp phục hồi da thịt.
Ngay cả chiếc bình cũng được chế tác tỉ mỉ, thành dày, men sứ tuy bình thường nhưng hoa văn vẽ đỏ rất tinh tế, rõ ràng đã được chọn lựa kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020263/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.