Tiểu Mạt Lỵ giấu lọ thuốc men sứ vào lớp áo, ép sát da thịt.
Sau khi trở về phòng, nàng cẩn thận chia thuốc ra ba hộp nhỏ.
Đến tối, đợi khi tiểu nha hoàn Tiểu Hải Đường được gọi đến chính đường để sưởi giường, nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nàng kéo kín rèm cửa sổ, tắt đèn, run rẩy lần mò trong bóng tối, vừa bôi thuốc lên làn da non mềm, vừa lau nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.
…
Sáng hôm sau, Tiểu Mạt Lỵ mang ba hộp thuốc nhỏ, nâng niu từng cái một, trao cho Tiểu Hải Đường và Tiểu Hà Hoa:
“Là Sơn Nguyệt cô nương đưa cho.
Ta thử tối qua rồi, hiệu quả lắm, bôi lên là không đau nữa.”
Miệng thì nói vậy, nhưng nước mắt lại trào ra từng hàng.
Nàng cũng chẳng biết tại sao lại khóc, chỉ thấy sống mũi cay xè, mắt cứ thế mà ầng ậng nước.
Làm hoa đã quen, đột nhiên có người đến, coi bọn họ là người—khóc một chút cũng không quá đáng chứ? Ba người bọn họ—Tiểu Mạt Lỵ, Tiểu Hải Đường, Tiểu Hà Hoa—đều bị bán vào đây ba năm trước, khi mới tròn mười tuổi.
Năm bốn tuổi, cha ruột đã bán bọn họ đi.
Sáu năm trôi nổi, đến khi vào phủ họ Liễu, còn tưởng cuối cùng cũng có một chỗ yên thân, ai ngờ đâu lại rơi vào một cơn ác mộng không hồi kết.
Chưa đầy một tháng, bọn họ đã bị đưa đến giường của Liễu đại nhân để sưởi ấm, kể từ đó mất đi tất cả.
Việc của nha hoàn vẫn phải làm, tiền công của nha hoàn vẫn chỉ có một phần, nhưng thân phận lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020257/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.