Tàn thuốc trong tẩu đã được gạt sạch, tàn lửa lại rực đỏ.
Sau khi soi xét kỹ lưỡng, Liễu đại nhân cuối cùng cũng quay lại nhìn Hạ Sơn Nguyệt, thần thái thoải mái:
“Trình gia đã nói cho ngươi biết về ‘Thanh Phụng’?”
Chủ đề chính sắp bắt đầu.
Hạ Sơn Nguyệt cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng:
“Vâng, phu nhân từng vô tình nhắc qua một, hai câu.
Biết được hai chữ ‘Thanh Phụng’, đối với dân nữ mà nói, chính là may mắn ba đời.”
Liễu đại nhân gật đầu:
“Xem như ngươi gặp may.”
Ông ta chậm rãi xoay người, trong làn khói thuốc, mở ngăn kéo thấp bằng gỗ hồng mộc, rút ra một tấm thiệp đỏ sẫm ném trước mặt nàng:
“Tự mình xem đi.”
Hạ Sơn Nguyệt đưa hai tay đón lấy.
Chính là tấm thiệp đó.
Giống như Đoạn thị đã nói, bên trên viết:
“Tính tình đôn hậu mà dung mạo mỹ lệ, phẩm hạnh thanh nhã.
Thông minh lanh lợi mà ôn thuận nhát gan.
Am hiểu hội họa mà xuất thân thấp hèn.”
Hàng chữ phía sau đã bị nét mực quệt ngang che phủ.
Trí nhớ của Hạ Sơn Nguyệt không tốt, nhưng nàng nhớ rất rõ câu cuối cùng:
“Như bóng vô hình, nếu chết bất đắc kỳ tử, cũng chẳng ai truy cứu.”
Là lần đầu tiên, nàng tận mắt thấy thiệp ‘Thanh Phụng’.
Tấm thiệp được làm từ ngũ sắc trướng đoạn, trên nền hoa chìm có khắc ba con bướm với hình dáng khác nhau.
Trên đầu tấm thiệp đỏ sẫm có hai dấu ấn:
Một dấu tròn màu đỏ, khắc chữ “Triệu” bằng tiểu triện.
Một dấu vuông lớn màu đen, in chữ “Tiết”.
Hạ Sơn Nguyệt cúi người, hai tay dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020254/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.