Giữa cơn dịch bệnh, trong phủ Tùng Giang, tân tri phủ Bách đại nhân đã hủy bỏ lệnh tuần tra báo giờ ban đêm, lệnh giới nghiêm cũng được đẩy lùi.
Tam y dược hội do triều đình mở ra cũng được lệnh hoạt động suốt đêm, không được đóng cửa.
Nhưng đáng tiếc, trong đó thường chỉ có hai tiểu đồng phát thuốc, mà không có đại phu giàu kinh nghiệm.
Những tiệm thuốc vẫn còn mở cửa, nếu người trông coi vẫn nồng hậu ấm áp, thì có nghĩa lương y nơi đó còn chút tình người.
Còn những đại phu máu lạnh, sớm đã đóng chặt cửa từ lâu.
Trình Hành Úc cùng hai huynh đệ họ Bành cố gắng khám hết bệnh nhân nam trong hàng.
Còn bên trong, những nữ bệnh nhân thì do Ngụy Như Xuân, mẹ nuôi của nàng ấy và hai vị phụ nhân khác khám chữa.
So với nam nhân, nữ nhân đến khám ít hơn nhiều.
Một là do đi lại bất tiện, hai là vì châm cứu cần cởi bớt xiêm y.
Tuy phong tục của Đại Ngụy có phần cởi mở hơn các triều trước, nhưng dân chúng vẫn còn e dè kiêng kỵ.
Bởi vậy, Ngụy Như Xuân thường dặn dò những nữ bệnh nhân có phần ngượng ngùng: “Nhớ kỹ mấy huyệt vị ta châm cứu nhé.
protected text
Kết hợp với thuốc uống cũng có tác dụng—quan trọng nhất là đừng để bị nôn ói.
Chỉ cần không nôn, không tiêu chảy, dù bệnh nặng cỡ nào cũng còn đường cứu chữa.”
Thấy người đối diện vẫn còn ngơ ngác, Ngụy Như Xuân suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Giống như cứu cừu non trong thôn vậy đó.
Chỉ cần nó còn chịu ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020242/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.