Những người cần thuốc lại không có thuốc.
Những kẻ không cần thuốc thì lại dự trữ cả kho thuốc trong nhà.
Đúng vậy.
Thế gian vốn bất công.
Nhưng… bất công, có nghĩa là đúng sao? “Trình Hành Cử nói, thuốc thật đưa vào kinh sư, còn chưa biết có được sử dụng hay không.
Nếu đã vậy, thay vì để chúng mục nát trong kho, chẳng bằng tận dụng hết giá trị của nó.”
Giọng Hạ Sơn Nguyệt bình thản, nhưng lời nói ra lại trái ngược với đạo lý thường tình.
“Lùi một vạn bước mà nói, số thuốc này vốn đã bị cướp đi.
Dân thường uống được thuốc giả, còn danh gia vọng tộc thì không?
Là vì xương thịt của họ khác chúng ta?
Hay máu của chúng ta là đỏ, còn máu họ lại xanh?”
“Nếu họ phát hiện thuốc không có tác dụng, đã có ngự y kê đơn lại, đổi thuốc khác.
Còn dân đen mà thuốc không hiệu nghiệm, thì chẳng còn tiền mà cứu mạng.”
Trình Hành Úc lặng im nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh suy tư.
Một người có lòng nhân nghĩa, có lẽ sẽ không thể chấp nhận phương pháp này.
Hạ Sơn Nguyệt nhếch môi cười, châm chọc: “Nếu ngươi không muốn làm thì thôi.
Ta đã có người của mình, ta tự—”
“Ta là thầy thuốc, không phải bồ tát.” Trình Hành Úc cắt ngang lời nàng.
“Mà cho dù ta có là bồ tát, ta cũng không thể cứu nổi đám ‘quý nhân’ cướp thuốc kia.”
Hắn nghiêng đầu ra hiệu cho hai tráng hán phía sau, giọng ôn hòa nhưng kiên định.
“Bành đại ca, Bành nhị ca, làm phiền hai huynh nhanh chóng đổi chỗ xe ngựa.”
…
Phía sau nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020238/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.