Nhìn Đoạn thị ngửa đầu uống cạn, trong mắt Trình Hành Cử lộ vẻ phức tạp, giằng co giữa đau xót, hối hận, do dự, cuối cùng tất cả quy về hai chữ—“buông bỏ.”
Trình Hành Cử vén áo bào, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất:
“Nhị thúc không chịu buông tha, người trong tộc bị ông ta xúi giục, ngày mai đại lão gia vừa hạ táng, bọn họ ắt sẽ vây phủ tra xét—cái chết của đại lão gia làm sao chịu nổi cuộc điều tra kỹ lưỡng?!
Mẫu thân, người cho con cốt nhục thân xác, con chỉ có thể dốc lòng hương khói ngàn đời để báo đáp.
Đợi chuyện này kết thúc, con sẽ đặt bài vị của người lên vị trí cao nhất trong từ đường, dẫn dắt con cháu trăm đời sáng tối bái lạy, coi như chuộc tội.”
“Cộp, cộp, cộp.”
Ba cái dập đầu nặng nề.
Trình Hành Cử tự nhận đã dùng tình kiếp này để trả hết ân duyên kiếp trước.
Dây dưa thêm cũng vô ích, hắn dứt lời liền che mặt bỏ đi.
Đoạn thị nhất thời chưa hiểu thâm ý của trưởng tử, mãi đến khi hắn đẩy cửa rời đi, bà mới chợt bừng tỉnh!
Hạ dược rồi!
Chén trà mà trưởng tử rót cho bà có vấn đề!
Con ngươi Đoạn thị co rút mạnh, vội vàng chống tường đứng lên, nhưng chỉ thấy đầu óc choáng váng, chân vừa nhấc, gót sau liền như bị ngàn sợi tơ níu chặt:
“Hoàng—Hoàng—Hoàng—”
Không thể thốt nên lời!
Nước mắt tràn mi, đất trời quay cuồng, bà ngã nhào xuống đất!
—
Bị kéo đến căn lều tranh bên cạnh, Hoàng Kỳ vừa nghe thấy tiếng động liền liều mạng bò dậy, mở cửa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020222/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.