Sau khi Sơn Nguyệt làm xong mọi chuyện, nàng đưa tay áo che mặt, lui về góc nhà, thu mình khóc rấm rứt, khóe mắt len lén quan sát từng màn diễn ra trước mắt —
Tựa như, Trình Hành Cử nhón chân né vệt máu, run rẩy thò đầu kiểm tra hơi thở của Trình đại lão gia, rồi sợ đến mức ngồi phịch xuống nền gạch.
Tựa như, Đoạn thị quỳ cạnh thi thể Trình đại lão gia, đầu đầy máu, vừa khóc vừa tát tới tấp lên mặt xác chết.
Rồi lại như, Tào đại phu vác hòm thuốc lảo đảo chạy vào, vừa bắt mạch, vừa há hốc mồm ngoảnh nhìn Đoạn thị:
“Vẫn… vẫn kê thuốc cho đại lão gia sao?”
Hỏi cũng thật giữ kẽ.
Người chết rồi, còn kê thuốc làm chi? Đoạn thị giờ đã thay y phục sạch sẽ, mặt mày sưng vều chưa tan, nhưng máu trên đầu tạm thời được lau sạch:
“Kê!
Sao lại không kê?
Đại lão gia xưa nay béo tốt, thích ăn mỡ, ta khuyên bao lần chẳng nghe.
Đêm nay không biết nghĩ gì, bỗng bật dậy rồi ngã lăn ra đất.
Ta với đại lang, một già một trẻ, sợ đến hồn siêu phách lạc, mới vội mời Tào đại phu tới xem.”
Tào đại phu vội cúi đầu, cười niềm nở: Trình gia là khách sộp, hiệu thuốc lớn nhỏ trong phủ Tùng Giang đều mua hàng của Trình gia, mà Trình gia bán thuốc cũng trọng tình nặng nghĩa, ai thân ai sơ rõ rành rành.
Những vị thuốc quý, thuốc hiếm đều ưu tiên kẻ thân cận; kẻ xa lạ, hoặc không biết điều hầu hạ Trình gia từ sớm, thì có giỏi đến đâu, không có thuốc để bốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020215/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.