Quan hệ giữa người với người, khi cùng chia sẻ một bí mật, tự khắc sẽ trở nên thân mật hơn.
Ví như Chu Ly Nương, dù sợ Hạ Sơn Nguyệt đến mức sắp hơn cả nỗi sợ người cha say rượu đánh người ở nhà, nhưng mỗi lần nhớ đến cảnh hai người cùng rúc ở lầu ba, tận mắt nhìn thấy não nát bấy, lại cảm thấy cũng không đáng sợ đến vậy.
Thậm chí, trong lòng nàng ta còn sinh ra chút chút…thân cận.
Nói cho cùng, Hạ Sơn Nguyệt thực sự chưa từng hại nàng ta.
Nàng ta muốn ở lại, Hạ Sơn Nguyệt bèn nghĩ cách giữ lại.
Tuy sai nàng ta đi gửi thư, nhưng mỗi lần gửi xong, cũng có bạc thưởng.
Như lần trước đến tơ lụa trang, xong việc rồi tiện đường dạo phố, trở về tay đã cầm một mảnh bạc vụn.
Tuy Chu Ly Nương chẳng phải kẻ ham tiền, nhưng kiểu hành xử này khiến người ta cảm thấy dễ chịu — ít ra cũng cảm thấy bản thân mình hữu dụng.
Về sau lại được thấy Hạ Sơn Nguyệt vẽ tranh.
Kinh diễm.
Vô cùng kinh diễm.
Bức Tuyết Thụ Song Nha Đồ ấy, bút pháp thành thạo, cảnh thu tươi tắn, đậm nhạt khô ướt, hư thực bố trí, tất cả đều vô cùng khéo léo.
Người biết vẽ, chỉ nhìn tranh không nhìn người.
Tranh của Hạ Sơn Nguyệt tuy là họa theo mẫu, nhưng phảng phất đâu đó linh khí, u hoài, cả oán khí, nhiều tầng cảm xúc đan xen trùng điệp, hòa vào tờ giấy mỏng như cánh ve, đan dệt thành linh hồn của cỏ cây hoa lá, chim muông cầm thú, cho đến ruộng đồng chài lưới — họa sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020207/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.