Ánh mắt Hạ Sơn Nguyệt vô thức dừng lại trên kệ gỗ, nơi bày hàng loạt tượng mèo gỗ.
Gần như mọi người đều sẽ khuất phục trước hai chữ “tập quán”.
Dù là tay nào cầm bút, mỗi khi dùng lực, quỹ đạo vận lực đều có quy luật gần như cố định.
Thậm chí, lực tay, điểm dừng, độ cong khi thu bút, sau bao năm luyện tập sẽ dần đạt đến mức kinh người —— đó cũng chính là mấu chốt cốt lõi trong thuật giám định tranh.
Mà dùng bút hay dùng đao, chung quy vẫn là cùng một bàn tay.
Chỉ từ vài nét chạm khắc trên tượng mèo gỗ, Hạ Sơn Nguyệt có thể kết luận —— tượng mèo này và vài bức họa mèo kia, đều xuất phát từ một người.
Hơn nữa, là một nam nhân có lực tay cực mạnh.
Hạ Sơn Nguyệt rút ra một bức vẽ rõ nét nhất: “Bức này có vài điểm khác biệt, nét bút tuy hơi thô vụng, nhưng thần thái của con mèo lại đặc biệt sống động, ôn hòa.”
Chu Ly Nương ghé lại gần, mím môi cười, trong mắt tràn đầy nhu tình, lời nói cũng mượt mà hơn hẳn:
“Phải không? Ta cũng thích bức này nhất.
Cô nương xem, đây là ‘Ô Vân Cái Tuyết’, lưng xám chân trắng, vừa lanh lợi lại ngoan hiền.”
Hạ Sơn Nguyệt nghiêng đầu nhìn Ly Nương.
Áo dài vải gai xám nhạt, lộ ra hai cổ tay trắng trẻo và khuôn mặt sạch sẽ thanh tú, chẳng khác nào một con Ô Vân Cái Tuyết không quá đẹp đẽ, nhưng lại khiến người ta thương xót vì dáng vẻ nhút nhát, rụt rè.
Bức tranh đẹp nhất trên đời, chính là nét vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020194/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.