Đưa Đồng Đồng đến trường, Tiêu Hà đi theo sau chúng tôi. Tôi và Đồng Đồng trao nhau những nụ hôn vui vẻ, vẻ mặt Tiêu Hà khát vọng hâm mộ, giống như trước kia lúc tôi còn ở biệt thự nhìn “chồng” con bên nhau vậy.
“Tiêu tiên sinh, cậu không thể cứ tiếp tục đi theo mẹ con tôi như thế được!”
“Mạc Nhất, anh nấu cơm đợi em và Đồng Đồng về.”
“Không cần, Tiêu tiên sinh, tôi và con tôi không muốn bị người khác quấy rầy.” Lễ phép cự tuyệt ý tốt đó, cũng không muốn nhìn vẻ mặt khổ sở của cậu. Chúng tôi cần cuộc sống bình yên.
Tan tầm về nhà, hương thơm thức ăn tràn ngập khắp cả nhà. Mãi mãi, Tiêu Hà luôn luôn nói được thì làm được. Nhưng cậu lấy đâu ra chìa khóa nhà?
Đồng Đồng ngủ say rồi, cậu vẫn chưa đi, tự nhiên tôi thấy thật phiền, không muốn nhìn thấy cậu. Về sau có bị oán trách hay hối hận tôi cũng không muốn thấy. Khuôn mặt tuấn mỹ ấy một thời tôi si mê quyến luyến, còn hiện tại muốn tránh cũng không được.
“Tiêu tiên sinh, cận còn muốn ở nhà tôi tới khi nào? Nhà chúng tôi không chào đón cậu, mời cậu ra ngoài cho.”
“Mạc Nhất, anh nhớ em.”Nhớ? Cậu cũng biết nhớ? Cậu cũng xứng?
“Tiêu tiên sinh, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không muốn thấy cậu. Mời cậu đi khỏi nhà tôi.” Hy vọng cậu nhanh nhanh rời khỏi nhà tôi, để lại sự bình yên cho tôi.
“Mạc Nhất, chúng ta không thể trở về như ngày xưa được hay sao?” Giọng nói của cậu sao lại khổ sở như thế? Người khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhat-chan-troi-goc-be-toi-quyet-tim-duoc-em/109558/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.