Từ sau hôm đó, tình trạng của Mặc Nhận chuyển biến xấu ngày một nhanh hơn.
Cứ như thể y đã gom góp hết thảy sức lực còn lại và sự lưu luyến với nhân gian đặt lên mũi tên kia, sau đó bắn đi mất.
Sở Ngôn không định cùng Yến Lạc và Vu Hàm Giáo lằng nhằng thêm nữa. Đến nước này rồi, chỉ có thể ta sống ngươi chết, không còn gì khác để nói. Hắn chỉ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Mặc Nhận, hận một ngày không thể miết ra thành hai mươi bốn canh giờ để chăm sóc y.
Mặc thị vệ thì luôn thoái thác.
"Thuộc hạ một thân bệnh tàn, không làm gì cho chủ thượng được nữa. Được chủ thượng rủ lòng thương, thuộc hạ đã cảm kích lắm rồi." Hôm đó, Mặc Nhận được Sở Ngôn đỡ dựa vào người mình đút thuốc, cúi đầu nhẹ giọng nói, "Sao có thể ngày ngày làm phiền đến chủ thượng."
Trong tẩm điện thoang thoảng mùi thuốc. Ánh mặt trời mùa thu soi qua khung cửa, ủ ấm cõi lòng. Màn buông, che đi một phần bóng dáng hai người bên trong.
Sở Ngôn thổi thổi muỗng thuốc, vô lại đáp: "Nhưng hiện tại hồn phách cô bị trói trên người Mặc thị vệ, không thấy ngươi sẽ lập tức thất thần hốt hoảng, ngươi nói cô phải làm sao đây?"
Mặc Nhận do dự, đáp: "Bằng không... Chủ thượng... chủ thượng nạp thêm vài người ngoan ngoãn? A Nhận bây giờ... vẫn có thể giúp người trấn trạch trừ tà, không để lọt mấy thứ dơ bẩn vào đây."
Sở Ngôn vừa tức vừa buồn cười: "Cút đi! Không, cút đến đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhan/3589823/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.