Chương trước
Chương sau
Sau một lúc cự tuyệt không thành, Mặc thị vệ bất đắc dĩ ngoan ngoãn há miệng cho Điện chủ xem.

Sở Ngôn vẫn đứng bên mép giường, ra lệnh cưỡng chế Mặc Nhận ngồi yên. Hắn nhéo khuôn cằm nhỏ của thị vệ, ngón trỏ tay còn lại quét một ít thuốc bột: "Đưa lưỡi ra."

"..."

Thị vệ ánh mắt ngượng ngùng, muốn nói lại thôi. Điện chủ nhíu mày giục thêm một câu, y đành chậm chạp đưa đầu lưỡi ra.

Sở Ngôn nhìn miệng vết thương, thoáng cảm thấy đau rát. Hắn hít nhẹ một hơi, nheo mắt, như thể vết thương đó nằm trên cơ thể mình.

Ngón tay nhúng bột thuốc áp vào đầu lưỡi mềm mại của thị vệ, khiến y khẽ run lên một chút.

Sở Ngôn vội rút ngón tay về: "Đau?"

Mặc Nhận cúi mặt vội lắc đầu, run giọng nói: "Thuộc, thuộc hạ... tự làm..."

—— Khổ thân Mặc thị vệ, từ kiếp trước đến đời này y chưa từng mong manh như vậy, hoàn toàn không thể hiểu được tại sao cắn trúng đầu lưỡi rướm một chút máu thôi mà phải dùng đến thuốc cầm máu đặc chế.

Càng khỏi nói đến chuyện chủ thượng đích thân, tự tay... chạm vào lưỡi y... Sao có thể như vậy!? Thế này...

Sở Ngôn không thèm nghe, còn nhẹ nhàng giữ lấy mặt y: "Há miệng ra. Nghe lời, cô nhẹ tay một chút."

Mặc Nhận: "..."

... Nhìn thế nào như thế nào không giống quan hệ chủ tớ đứng đắn.

Nhưng kỳ thật, sau những gì vừa xảy ra tối hôm trước, hiện tại Mặc thị vệ lòng mềm như nước, không muốn làm trái ý chủ thượng.

Bình thường y còn có thể nói một hai câu "Không hợp quy củ", nhưng bây giờ... Sở Ngôn muốn nghịch thế nào cũng được, y ngoan ngoãn để chủ thượng thích gì làm nấy.

Sở Ngôn thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Cô lại có lỗi với ngươi."

"...!" Mặc Nhận lập tức muốn lắc đầu, cằm lại đang bị chủ thượng giữ lấy, môi lưỡi không thể cử động. Y chỉ có thể nhìn chủ thượng đang gần trong gang tấc, nhíu mày nghiêm túc phản đối.

Thế nên sự trầm lặng và lạnh lẽo thường ngày của y cũng dịu đi rất nhiều.

"Độc mà Bạch Hoa dùng bắt nguồn từ Vu Hàm Giáo, nhưng tà giáo này đã tiêu tán từ lâu, không rõ có quan hệ gì với kẻ chủ mưu phía sau, lại có dính dáng gì đến Minh Chủ Phủ." Sở Ngôn nói, "Thủy Miểu Nhi cần một ngày, chỉ có thể câu giờ với Bạch Hoa thêm một chút... Xin lỗi."

Sắc mặt Mặc Nhận càng xấu hơn... Y thật sự không muốn nghe chủ thượng hạ mình xin lỗi này nọ với y.

Nhưng đột nhiên, sắc mặt Sở Ngôn cũng thay đổi, bất ngờ bẻ cằm y, với ngón tay vào trong ——

Mặc Nhận không khỏi "Ưm" một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, Sở Ngôn đã lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét sau răng y.

Sắc mặt Điện chủ nháy mắt u ám đến dọa người.

"... Đây. Là. Cái. Gì."

Mặc Nhận hơi ngẩn ra một chút, không ngờ chủ thượng tinh mắt như vậy. Y theo bản năng mà thành thật đáp: "Hồi chủ thượng, là độc dược."

Sở Ngôn lập tức đen mặt: "..."

"..."

Mặc Nhận tái mét, nhận ra mình thành thật không đúng lúc rồi. Trong miệng cất sẵn độc dược, nghe thế nào cũng không phải chuyện tốt lành.

Y vội tìm cách vớt vát: "Chủ thượng, ám vệ xuất thân từ Ám đường đều trữ một viên thuốc độc trong kẽ răng, đề phòng chẳng may... Đây không phải là việc thuộc hạ tự ý quyết định."

"Ngươi... Ngươi!"

Lời còn chưa nói hết, Sở Ngôn đã hít thở không thông, không biết là vì tức giận hay vì đau lòng.

Hắn đập mạnh viên thuốc kia xuống bàn, nhướng mày giận dữ: "Mặc Nhận! Ngươi là ám vệ sao, hả!? Ngươi là thị vệ tùy thân của cô, liên quan gì đến quy củ của Ám Đường?"

"Chủ thượng, nhỏ tiếng, nhỏ tiếng..." Mặc Nhận vừa bất đắc dĩ vừa ấm lòng, không ngừng thấp giọng khuyên nhủ, "Nếu Bạch Hoa nghe được sẽ lộ..."



Sở Ngôn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không tin được: "Cô đưa ngươi rời khỏi Ám đường bao nhiêu năm rồi mà ngươi còn giữ thứ này trong miệng ——"

Mặc Nhận nhượng bộ, dỗ dành hắn: "Chủ thượng nói không thích, A Nhận sau này không mang theo nữa."

Sở Ngôn trừng mắt, tức tối phất tay áo: "Ngươi nghĩ cô còn tin mấy lời yêu ma quỷ quái này của ngươi!?"

Lại bực bội: "Cái gì mà nói không thích, chẳng lẽ trước đây cô thích ngươi mạo hiểm mạng sống như vậy? Độc này là cô nhét cho ngươi à?"

Mặc Nhận khó xử mím môi, nói: "Năm đó chủ thượng vốn coi trọng xuất thân từ Ám đường nên mới nhìn trúng thuộc hạ..." Y dừng một chút mới tiếp, "Người nói hết thảy quy củ cứ như cũ."

Sở Ngôn sửng sốt, giống như vừa bị tạt một thau nước lạnh vào đầu.

Cũng phải, có thị vệ nhà nào mà mỗi ngày phải mang thương tích đi làm nhiệm vụ, bình thường ngoài hầu hạ còn phụ giúp chủ nhân xử lý sự vụ trong điện, làm việc vất vả như vậy còn không được ghi nhận.

Có điều...

Sở Ngôn trong lòng quặn đau một trận. Quả thật tuổi thơ hắn quá gian nan nên mới phải tìm đến ám vệ; nhưng sau khi kế nhiệm Điện chủ, hắn rõ ràng có thể thay đổi lề thói cũ, rõ ràng có thể đối đãi với A Nhận tốt hơn...

Nhưng ngay sau đó Bạch Hoa xuất hiện. Những ngày tháng đó, rốt cuộc hắn đã bỏ qua Mặc Nhận như thế nào? Hiện tại hắn vắt hết đầu óc ra muốn nhớ lại một chút, nhưng vì tác dụng của Túy sinh mộng tử, mọi thứ đều rất mơ hồ và rời rạc.

Chỉ biết chắc một chuyện, Mặc Nhận đi theo hắn chẳng sống được một ngày yên lành nào, ăn hết khổ, lại chưa từng hưởng phúc.

"... Chủ thượng?"

Mặc Nhận tất nhiên nhận ra được cảm xúc của Sở Ngôn, y chần chừ một chút, tiến lại gần: "Thuộc hạ nhiều lời, người không cần..."

Đang muốn trấn an, y đột nhiên nhận ra bên ngoài phòng có một hơi thở đang lặng lẽ tiếp cận. Y lập tức đổi sắc, lời đến miệng chuyển thành: "Chủ thượng, Bạch Hoa bên ngoài, thuộc hạ có nên làm bộ một chút?"

Lúc này Sở Ngôn mới có thể tạm gác lại nỗi lòng rối như tơ vò và việc riêng giữa hai người bọn họ. Hắn ấn ấn huyệt thái dương, cầm bội kiếm Huyền Hồng trên bàn đưa cho Mặc Nhận: "Cũng được... Cầm."

Lại chỉ trỏ vào cột nhà, tức giận nói: "Mặc thị vệ chọc giận chủ thượng tính tình thô bạo thất thường, đáng bị phạt nặng —— Đánh, đánh mạnh vào, đánh tới khi nào Hoa Nhi nghe thỏa mãn mới thôi."

Mặc Nhận lập tức hiểu ý, thuận tay ném cái gối trên giường xuống cạnh cột nhà, một tay cầm trường kiếm quất mạnh xuống gối.

Bội kiếm của Sở Ngôn đủ nặng, đánh vào gối phát ra âm thanh trầm đục, không khác đánh vào người là bao, lừa người đứng bên kia tường nghe ngóng không thành vấn đề.

Sở Ngôn nhìn động tác Mặc Nhận như nước chảy mây trôi, đột nhiên cảm thấy vui tai vui mắt. Thỉnh thoảng hắn còn ra vẻ tức giận không kiềm chế được, la lối om sòm: "Ngươi đúng là không biết tốt xấu, chẳng lẽ không biết người cô thương là ai sao?"

Lại nói: "Cô đau lòng y, ngươi lại dám xem thường y, có còn để bổn Điện chủ vào mắt không?"

Một hai câu thì không sao, nói một hồi, Mặc Nhận càng lúc càng lúng túng.

Y làm sao không nghe ra ám chỉ của chủ thượng kia chứ. Lọt vào tai người khác, "người cô thương" đương nhiên là Bạch Hoa công tử, nhưng chủ thượng rõ cố tình nói cho y nghe, rõ ràng là...

Mặc Nhận do dự quay đầu lại trộm nhìn chủ thượng một cái, thấy Sở Ngôn cho y một ánh mắt như cười như không, lời nói ra lại đầy uy lực: "A, còn dám trừng cô à? Bổn Điện chủ muốn thương ai thì thương, nếu ngươi còn tùy tiện làm bậy, xem cô trừng trị ngươi thế nào!"

Chủ thượng ấu trĩ thật...

Lại là vì mình.

Mặc Nhận vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, vừa ấm áp lại vừa cảm động, ở nơi Sở Ngôn không nhìn thấy, khóe mắt đầu môi y cong lên thật nhẹ.

Bỗng nhiên y cảm nhận được hơi thở quen thuộc dán đến sau lưng. Sở Ngôn đã bước đến, lấy lại thanh kiếm trong tay y: "A Nhận chơi đến đây thôi, còn lại...để cô."

Dứt lời đẩy Mặc Nhận sang bên cạnh, tự mình động thủ.

Mặc Nhận hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ có lý nào lại để chủ thượng làm việc, còn mình thì rảnh rỗi ngồi một bên!

Y vội muốn đến khuyên mấy câu, bất cẩn bị Sở Ngôn nắm cổ tay, ghé sát vào y, hơi thở quanh quẩn bên tai, xót xa thì thầm: "Trước kia cô không đối xử tốt với ngươi... Ngươi xem, hiện giờ cô đang sửa đổi. Ngươi đừng cố chấp như vậy, coi như cho cô một cơ hội... Được không?"

Mặc Nhận cứng người, ngẩn ngơ nhìn hắn, không rõ cảm xúc trong lòng mình là như thế nào.

Kỳ thực, kể từ khi biết được chân tướng, y muốn nói với chủ thượng rằng...

Nếu hết thảy đều do độc hương gây ra, những chuyện trước đây đều không phải là ý muốn của chủ thượng, chủ thượng không cần cảm thấy hổ thẹn với thuộc hạ.

A Nhận không oán giận, chỉ hận mình kiếp trước không thể bảo vệ chủ thượng chu toàn. Hiện giờ chủ thượng xem A Nhận là lợi kiếm mà dùng, đời này thuộc hạ sẽ càng trở nên hữu dụng...

Nhưng trong lòng y vang lên một tiếng nói khác nhắc nhở: Nếu nói như vậy, chủ thượng chắc chắn sẽ rất tức giận.

Còn rất thương tâm, rất khổ sở.

Vậy nên Mặc Nhận không nói.



Lúc này, y cũng có cùng cảm nhận với chủ thượng.

Mặc Nhận chậm rãi thu hồi ý định đoạt kiếm về tay.

Sở Ngôn tựa hồ thấu suốt được chuyện gì, đáy mắt hiện lên một tia dịu dàng cùng thương tiếc, thở dài mà vuốt tóc thị vệ, lẩm bẩm: "A Nhận... Ngươi thật tốt."

Có lẽ vì ánh mắt ấm nóng của Điện chủ quá chân thành tha thiết, nháy mắt tim Mặc Nhận đập dồn, y đột nhiên có một ảo giác rất hoang đường.

Y cảm thấy mới vừa rồi, chủ thượng hình như muốn... thuận thế cúi xuống hôn y.

... Sao thế được, không thể thành thế này, chủ thượng sao có thể làm vậy?

Chẳng qua là một buổi sớm nào đó được "thân mật", thêm vài ngày được yêu chiều vô hạn mà thôi, sao mình lại có thể liên tưởng đến chuyện này?

Mặc Nhận nhíu mày, cố gắng xua đi ý nghĩ kỳ quái đang quanh quẩn trong đầu y.

Phải rồi, y nên tìm chút việc mà làm, tránh rảnh rỗi suy nghĩ lung tung.

Lúc này ngẫm nghĩ một chút, y cảm thấy chủ thưởng "bạo nộ" đánh "mình" tàn nhẫn như vậy, mình lại không rên một tiếng nào thì rất bất thường.

Mặc thị vệ nghiêm túc nhớ lại phản ứng của mình khi bị phạt đòn.

Y đánh giá tình hình một chút, sau đó mỗi lần kiếm quất xuống, y lại phát ra một tiếng thở mong manh.

Tiếng rên mang theo chút khổ sở chịu đựng, mơ hồ nghẹn lại trong cổ họng.

"Ư...! Ưm..."

Sở Ngôn trong lòng đang thương tiếc A Nhận quá mức chu đáo bao dung với hắn, nghe âm thanh này... nháy mắt sắc mặt trở nên vi diệu.

Một lúc sau, Mặc Nhận bắt đầu đứt quãng thở dốc.

Trước sau vẫn phối hợp với động tác của Sở Ngôn, kiếm trong tay Điện chủ quất xuống, y liền run rẩy hít sâu hoặc nín thở.

—— Công bằng mà nói, Mặc thị vệ xuất thân từ Ám đường, rất thiện ngụy trang giả tạo, khổ sở thở dốc như thật, không chỗ nào có thể bắt bẻ.

Trong lúc bị dày vò còn cố gắng nhận tội, hàm hồ nói: "Thuộc hạ... ưm... biết sai..."

Hơi thở nặng nề, thanh âm lại yếu ớt: "Chủ, chủ thượng..."

"..." Người này đang làm quái cái gì vậy!?

Sở Ngôn cảm giác mình sắp "phát điên", theo đúng nghĩa đen của từ này.

Kể từ sau cái lần Mặc thị vệ nghiêm túc muốn "hầu hạ bên người", Cửu Trọng Điện chủ một lần nữa cảm thấy... mình lại vấp phải khảo nghiệm nghị lực cực hạn.

Nếu như mỗi ngày thức dậy đều gần gũi với người trong lòng, thậm chí da thịt kề cận, mà mình phải thản nhiên như không, giấu hết sơ hở đã có thể gọi là kiếp nạn rồi.

Thì xin hỏi, người trong lòng gần ngay gang tấc, yếu ớt thở dốc cho mình nghe, mà mình phải thản nhiên như không, giấu hết sơ hở —— thì nên gọi là gì??

"... A Nhận." Điện chủ rốt cuộc binh bại như núi đổ, cắn răng dùng nội lực truyền âm, "Ngươi đừng phát ra tiếng."

Mặc Nhận: "?"

Sở Ngôn: "Cũng đừng thở."

"..."

"Ngươi coi như... bị cô đánh ngất xỉu rồi đi."

Mặc Nhận lập tức có chút thất vọng, nhỏ giọng hỏi: "Chủ thượng thứ tội, thuộc hạ giả vờ không giống sao?"

Sở Ngôn xanh mặt: "... Rất giống."

Cho nên hắn thật sự không nhẫn nhịn nổi nữa rồi...!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.