"Chủ..." Mặc Nhận đôi mắt hơi mở to. Y bị Sở Ngôn túm đến gần như vậy, suýt thì dán lên ngực chủ thượng. Nhìn Điện chủ gần trong gang tấc, y nhất thời nói không nên lời. 
Khổ thân Ảnh Vũ đứng một bên đã hóa đá, miệng há ra rồi ngậm lại mấy lần, muốn nói gì đó mà không biết phải nói thế nào: "Đại, đại ca... Điện chủ..." 
Mặc Nhận bấy giờ mới hoàn hồn, nhỏ giọng nói: "Chủ thượng không thể, người... bị thương..." 
Y bận tâm đến thể diện của chủ thượng, không muốn trước mặt Ảnh Vũ nói thẳng mấy chuyện khó bề tưởng tượng, kiểu như Điện chủ tự thọc mình một kiếm. 
Ánh mắt Sở Ngôn tối sầm. Mặc Nhận lại vội vàng cúi đầu: "Nếu chủ thượng muốn thuộc hạ cùng ra ngoài, đợi vết thương của người lành rồi, thuộc hạ tự nhiên sẽ nghe lệnh." 
Sở Ngôn xụ mặt. Không biết có phải ảo giác hay không, vẻ mặt hắn trông như là thẹn quá hóa giận. 
Điện chủ dùng ngón trỏ chọc chọc ngực thị vệ: "Cô muốn ngươi cùng Ảnh Vũ ra ngoài, liên quan gì đến chuyện giữa cô và ngươi?" 
Mặc Nhận mờ mịt, trong ánh mắt đầy chấm hỏi. 
Sở Ngôn bị dáng vẻ vô tội của thị vệ chọc giận, bực bội nói: "Ngươi nhìn cô như vậy làm gì! Ngươi cũng không phải là kiếm thật, còn làm bộ nghe không hiểu tiếng người? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cô van xin ngươi ra ngoài chơi đi, hả?" 
Mặc thị vệ vô cùng khó hiểu, trong đầu nghĩ: Sao... sao lại thành thế này?? 
Sao chủ thượng tự dưng một hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhan/3589792/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.