Hai người nháo loạn đến đây, một đêm ồn ào này cũng đi đến hồi kết thúc. 
Mặc Nhận tự giác thấy mình thất thố liền muốn cáo lui, Sở Ngôn đời nào đồng ý, một hai đòi thị phạm cho thị vệ tùy thân ý niệm làm việc và nghỉ ngơi, nửa ép buộc nửa dỗ dành mà đẩy Mặc Nhận vào giường trong, ra lệnh cho y nhắm mắt ngủ, bản thân hắn lại nằm bên ngoài. 
Hắn vốn chỉ định nhắm mắt dưỡng thần một chút, rốt cuộc cũng thiếp đi trong vô thức. 
Đến lúc tỉnh giấc, phía chân trời đã tảng sáng. 
Hiện tại đã vào hạ, đêm trôi qua rất nhanh, mặt trời mọc sớm. Lúc này trên đường chưa có nhiều người ra ngoài, hàng quán chưa mở cửa, vẫn còn rất yên tĩnh. 
Đầu đường cuối ngõ rải rác một tầng sương mỏng, hàng cây mảnh khảnh hai bên đường đổ bóng trải dài. Trên ngọn cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót. 
Trong phòng trọ, Mặc Nhận ngủ chưa lâu. 
Tư thế ngủ của y an ổn, một canh giờ trước vừa mới vừa bị Sở Ngôn kéo vào lòng, đến lúc này vẫn giữ nguyên trạng, nép vào ngực Sở Ngôn. Chỉ có lúc ngủ, mặt mày y mới nhẹ nhàng thả lỏng, hầu hết hàn khí như băng lượn lờ xung quanh y đều tan, thoạt nhìn rất nhu thuận. 
Thời điểm Sở Ngôn mở mắt, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là người bên gối có dáng vẻ mềm mại hơn nhiều so với bình thường. 
Mặc Nhận ở gần như vậy, sườn mặt tái nhợt từng tấc một hiện lên rõ ràng. 
Sở Ngôn mang theo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhan/3589790/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.