Mặc Nhận cả kinh, đồng tử co lại, không thể tin vào mắt mình. 
Vào lúc này, y rốt cuộc cũng biết hết mọi chuyện, đã hiểu được nguyên nhân của những chuyện kỳ lạ xảy ra mấy ngày nay. Nghĩ lại, Sở Ngôn đối xử với y thật sự rất khác thường, cho nên Mặc Nhận chỉ cảm thấy sợ hãi, lại không ngờ... có thể nhanh chóng tiếp thu thông tin này. 
Nhưng mà—— 
Mớ cảm xúc kỳ quái hoang đường như dây leo chằng chịt của y còn chưa kịp sắp xếp ngay ngắn lại, đã bị một giọt nước mắt kia đánh tan thành bột mịn. 
... Y chưa từng thấy Sở Ngôn khóc. 
Y từ nhỏ đã biết chủ thượng mình kiêu căng. Sở Ngôn cao ngạo tự phụ, trước mặt người khác không bao giờ tộ ra dáng vẻ yếu ớt, càng miễn bàn đến chuyện khóe mắt rưng rưng. 
Bất luận là khi nhỏ bị huynh tỷ âm mưu ám toán, mấy lần bị bức đến suýt chết; hay khi mẫu thân mất vì bệnh, phụ thân đột ngột qua đời; thậm chí, khi tương lai Bạch Hoa mất nửa cái mạng dưới kiếm của y... 
Y cũng chưa từng thấy Sở Ngôn khóc. 
Mặc Nhận vốn cho rằng mình cả đời tuyệt đối sẽ không thấy chủ thượng rơi lệ, đừng nói đến chuyện chủ thượng vậy mà rơi lệ... vì mình. 
Sở Ngôn chung quy vẫn là Sở Ngôn, bên này Mặc Nhận còn chưa kịp phản ứng, bên kia hắn đã nâng tay áo lau khóe mắt, lạnh lùng quay mắt sang chỗ khác, giọng khàn khàn nói: "Ngươi đi đi." 
Mặc Nhận cả kinh, theo bản năng vội la 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhan/3589774/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.