Trời đất như tối sầm. 
Hết thảy sắc thái thế gian đều tiêu tán. 
Chuyện này không có khả năng. 
Chuyện này chắc chắn là giả. 
—— Nếu Mặc Nhận biết những chuyện chỉ phát sinh trong tương lai, vậy chẳng phải là... 
Khi ý nghĩ đáng sợ này hiện ra trong đầu, Sở Ngôn thậm chí còn không dám nghĩ lại. Hắn dùng hết sức lực mà phủ nhận, có lẽ A Nhận nhất thời sơ suất, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi... 
Nhưng đồng thời, thứ trở nên rõ ràng không kém là những gì hắn nhìn thấy sau khi sống lại, Mặc Nhận hoặc là sợ hãi, hoặc trầm mặc, hoặc nhút nhát, hoặc trống rỗng, khiến hắn không còn chỗ trốn. 
Những điều mà Sở Ngôn từng nghi hoặc nhưng đã vô tình hoặc cố ý bỏ qua giờ trở thành bằng chứng đanh thép, lạnh lùng nghiền ép trái tim hắn đến rỉ máu. 
Nếu đây là thật... Hắn rốt cuộc đã làm cái gì!? 
Thân mật với Bạch Hoa ngay trước mặt Mặc Nhận? Đề phòng y mà xuống tay phong huyệt? Đã biết rõ y đau lòng mà còn mở miệng đuổi y về? 
Sở Ngôn bắt đầu run rẩy. Ngón tay dựa vào bàn đá để chống đỡ cũng không nhịn được mà co rút. 
Này tính là gì? 
... Thời điểm vừa mới sống lại, hắn còn âm thầm quyết ý, đời này phải bù đắp hết những thiệt thòi mà A Nhận phải chịu ở kiếp trước; mới đêm qua cùng chung chăn gối, hắn còn bảo thị vệ không cần sợ hãi; mới sáng nay trước khi rời đi, hắn còn ôm người nọ trong lòng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhan/3589771/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.