Quý Nguyệt Nhiêu hít một hơi thật sâu, mắt đẹp vô lực khép lại.
”Trong bụng là hài tử?”
“Là con của con!”
Diệp Dập Lâm không vui nhấp chặt cánh môi:” Ngươi liền như vậy xác định đó là con ngươi?”
“Con khẳng định.”
Diệp Hàn Ngự gật gật đầu, chỉ có một phần hai xác suất, không phải hắn chính là của A Diệp, nhưng hắn có trực giác, hài tử kia nhất định là của hắn.
Quý Nguyệt Nhiêu trầm giọng nói, thanh âm mang chút trách móc:” Con trai, ngươi nhưng hãy nghĩ kỹ, cùng nam nhân khác chung vợ? Không hối hận?”
“Không hối hận! Đây là con quyết định.”
Diệp Hàn Ngự chậm rãi đứng lên, ánh mắt mang theo kiên định.
“Về sau nếm mùi thương đau… Đều không được hối hận! Không được trở về khóc lóc kể lể…”
Một đôi con ngươi lạnh lùng đảo qua mặt Diệp Hàn Ngự, Quý Nguyệt Nhiêu đáy mắt hiện lên một tia đau lòng cùng phẫn nộ.
Diệp Hàn Ngự vươn đôi tay ôm lấy mẹ mình, đầu dựa vào vai Quý Nguyệt Nhiêu, giống như khi còn nhỏ làm nũng dính người.
”Mẹ, tin tưởng con….”
Diệp Dập Lâm nhìn hai mẹ con ôm nhau, trong lòng một trận thở dài, con trai thật là đời trước có nợ, tưởng rằng không cần hắn nhọc lòng, lại không tưởng thế nhưng phát sinh sự việc hoang đường này, liền tính phản đối nữa nhưng có ích lợi gì đâu, có thể cả đời đem hắn khóa ở trong phòng không cho hắn ra cửa sao.
- - - - - - - - - - - -
Tư Đồ Dịch mới vừa về đến nhà, liền thấy trong nhà hai lão gia tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nghien-xuyen-sach/785004/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.