Edit & Beta: Su Bà Bà
Ánh sáng mỏng manh tràn từ kẽ rèm vào phòng trong, Mạc Nghiên xoa xoa đôi mắt rồi nhìn quanh bốn phía. Cô đã về nhà, ngày hôm qua... Là ai ôm cô vào phòng? Là bọn họ sao?
"Cốc cốc."
"Nghiên nghiên, mẹ có thể vào trong không?" Giọng điệu mềm nhẹ vang lên từ ngoài cửa, chỉ thấy một người phụ nữ ung dung hoa quý nở nụ cười ôn nhu.
Ngón tay theo bản năng nắm chặt chăn bông, Mạc Nghiên ra vẻ trấn định mà vuốt vuốt sợi tóc: "Dạ..."
Bàn tay mềm mại vuốt ve mái tóc của đứa con gái bảo bối, đáy mắt toàn là nỗi niềm nhớ nhung không thể hòa tan được. "Còn nhớ rõ con lúc mới vừa được sinh ra thì nho nhỏ một đoàn, vừa non vừa mềm, chỉ sợ ôm con sẽ ngã, mà thời gian cũng trôi qua quá nhanh. Trong nháy mắt mà đã hơn 20 trôi qua, con cũng trưởng thành một thiếu nữ, còn sắp trở thành mẹ...."
Nghe Mạnh Hinh nói về hồi ức cũ, Mạc Nghiên nhịn không được mà rũ mắt xuống. Đợi đến khi nghe được câu nói cuối cùng của bà, cô sợ hãi mà nói lắp. "Con... Con..."
Đáy lòng tràn ngập khủng hoảng, Mạc Nghiên sợ hãi mẹ sẽ thất vọng về cô, sợ hãi cô đã cô phụ sự kỳ vọng của mẹ. Mới vừa ngẩng đầu thì liền nhìn thấy tươi cười cưng chiều của Mạnh Hinh, hốc mắt ngay lập tức tràn đầy hơi nước, từng giọt nước mắt lăn xuống dọc theo gò má xinh đẹp. "Con... Con không biết mình nên làm cái gì bây giờ.... Mẹ...."
"Aizz... Con cái thật đúng là nợ kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nghien-xuyen-sach/784981/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.