Tặng quà đầu tuần cho lên tinh thần nà ^__^
Ngô Phương Văn bị lời trách mắng của Tư Đồ Dịch làm kinh ngạc nên nói năng lộn xộn: "Tôi... Tôi không cố ý, ai bảo chính anh ta muốn đứng chắn ở trước mặt tiện nhân này chứ?!"
Mạc Nghiên nôn nóng nhìn Tiêu Mục Thần, trong thoáng chốc, cô đỏ hốc mắt. "Tiêu Mục Thần, anh có khỏe không?"
"Anh không sao, độ ấm của trà không cao, được rồi! Nghiên Nhi, em đừng khóc!" Tiêu Mục Thần dùng ngón tay cái thô lệ lau đi giọt nước mắt đang rơi của cô.
Tư Đồ Dịch nhíu mày tiến lên trước túm lấy bên phần bả vai không bị thương của Tiêu Mục Thần, sau đó, sắc mặt anh xanh mét mệnh lệnh nói: "Mày mau theo tao đi rửa nước lạnh."
Nhìn hai người bọn họ bước vào WC có sẵn ở trong phòng ăn, Mạc Nghiên lạnh lùng đi đến trước mặt Ngô Phương Văn đang luống cuống tay chân. "Tự bản thân không theo đuổi được người đàn ông mình thích thì thôi, sao cứ phải giận chó đánh mèo lên người khác? Trước khi phạm vào sai lầm thì nên làm mình tỉnh táo lại chứ đừng để người khác biết con gái nhà họ Ngô không có giáo dục."
"Mày cho rằng mày là ai? Dựa vào cái gì mà đứng ở đây dạy dỗ tao... Ngô." Khuôn mặt mỹ lệ của Ngô Phương Văn trở nên có chút dữ tợn và ghê tởm. Trong khi cô ta đang muốn tiếp tục phun ra lời nói ác độc thì đã bị hai cái tên bảo vệ đứng bên cạnh lôi kéo ra ngoài.
Mạc Nghiên không vui mím môi. Cô lạnh nhạt liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nghien-xuyen-sach/784867/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.