Màn đêm buông xuống, từng chiếc xe Limousine xa hoa chạy vào trong lâu đài cổ thời Trung cổ. Ánh đèn lộng lẫy ở trong đêm đen tạo thành một mảnh huy hoàng, phong cách châu Âu điệu thấp xa hoa càng thêm phụ trợ cho địa vị không tầm thường của nơi đây. Ăn uống linh đình, tiếng âm nhạc du dương từ sau bình phong truyền đến tổ hợp thành một bức tranh vẽ ngợp trong vàng son. Bộ lễ phục dạ hội hở lưng màu vàng nhạt bao bọc lấy dáng người quyến rũ của Mạc Nghiên, da thịt cô trắng như sứ, hàng lông mi như cánh bướm, đôi mắt long lanh sóng nước nhìn thẳng Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh đi phía trước, thần thái của cô nhìn như thả lỏng nhưng ngón tay lại lặng lẽ nhéo làn váy không thoát qua khỏi hai mắt của mấy người đàn ông. "Đến rồi!" Mộc Trạch Uyên từ cửa sổ trên lầu ba quan sát toàn bộ đại sảnh. Khi thấy vợ chồng nhà họ Mạc và cô gái quyến rũ đi ở đằng sau, trong đôi mắt xanh của hắn hiện lên một tia ánh sáng. Thấy mấy tên đàn ông trong bữa tiệc nhìn chằm chằm dáng người quyến rũ của cô thì hắn liền hận không thể đào ra đôi mắt của bọn họ. "Ta đi xuống trước." Cung Kỳ Diệp tay cầm một ly rượu hoàng gia rồi chậm rãi bước xuống lầu. "Chào Mạc tổng, Mạc phu nhân, thật đáng tiếc là chúng ta không thể trở thành thông gia." Long Nghiễm Hạo dùng giọng điệu tiếc hận nói. "Không sao cả, ý nghĩ của con cái mới là quan trọng nhất!" Mạc Vũ Hạo sủng nịch nhìn Mạc Nghiên bên cạnh. "À đúng rồi! Đây là Long Khanh Phong – con trai út của tôi, nó bằng tuổi với con gái nhà anh đấy!" Long Nghiêm Hạo giống như đột nhiên nhớ đến chuyện con trai nhà mình si mê Mạc Nghiên đã lâu, ông ta liền nhân cơ hội giới thiệu để bọn họ có cơ hội ở bên nhau. "Cháu nhà anh không tồi." Nhìn Long Khanh Phong thẹn thùng mỉm cười, Mạc Vũ Hạo hơi gật đầu nhưng thái độ cũng không vui vẻ lắm. "Chúng ta nên để người trẻ tuổi trò chuyện đi, haha!" Long Nghiễm Hạo làm bộ như không có phát hiện thái độ của Mạc Vũ Hạo. Ông ta chủ động đề nghị để con trai mình và Mạc Nghiên lén tâm sự. "Haha, thật ngượng ngùng, con gái tôi có chút thẹn thùng." Nhìn con gái nhà mình nháy mắt, Mạc Vũ Hạo liền hiểu con gái ông không muốn ở một mình cùng với người khác. Đột nhiên, đám người đang sôi nổi rẽ ra hai bên nhường một con đường nhỏ. Cô chỉ thấy một người đàn ông mặc quần áo quân trong cộng với áo khoác lông dê màu xanh đen bao vây lấy dáng người cao lớn của hắn. Hắn từ từ nện bước mạnh mẽ mang theo cảm giác áp bách vô hình đi tới chỗ Mạc Vũ Hạo. "Mạc tổng." Rõ ràng trong lời nói có tôn xưng những giọng điệu lại không có bất kỳ sự tôn trọng nào mà chỉ giống như ngang hàng. "Ngài là?" Mạc Vũ Hạo nghi hoặc nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mắt. Bởi vì 5 người không thích xuất hiện ở trước ánh đèn truyền thông nên rất ít có người gặp qua bọn họ. "Cung Kỳ Diệp, rất vui được gặp ông. Mục Thần có chút chuyện nên tí nữa mới đến, hắn nói nếu có chỗ nào chiều đãi không chu toàn thì thỉnh thứ lỗi." Hắn giống như chỉ là tới truyền lời thay cho Tiêu Mục Thần. Thấy Long Khanh Phong mang theo biểu tình si mê nhìn Mạc Nghiên, đáy mắt hắn xẹt qua sự hung ác cộng thêm không vui rồi sau đó khôi phục lại biểu tình đạm mạc và tiếp tục nói chuyện phiếm với Mạc Vũ Hạo. Còn Long Nghiêm Hạo bên cạnh luôn đáp lời muốn nói chuyện với hắn thì hắn lại khinh thường kể cả dùng một ánh mắt đặt ở trên người ông ta. .............. Cung Kỳ Diệp............ Nhớ kỹ tên của tôi.. Nghe thấy hắn nói ra tên của mình. Mạc Nghiên giống như bị mở chiếc hộp Pandora ra, đoạn kí ước thống khổ cô không muốn nhớ lại hiện lên cuồn cuộn không dứt trong đầu cô. Khuôn mặt nhỏ hồng nhuận trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Cô dùng tay nhỏ kéo nhẹ vạt áo của Mạc Vũ Hạo rồi nói nhỏ. "Ba mẹ, con đi WC một chút, ba mẹ cứ từ từ nói chuyện với người ta." Nói xong, cô xoay người nhanh chóng rời đi. Nhìn con gái nhà mình nhanh chóng rời đi, Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh có chút lo lắng trao đổi ánh mắt nhưng lại và thân phận tôn quý của Cung Kỳ Diệp mà không thể đi theo Mạc Nghiên. "Con gái đều có lúc bất tiện, ông bà đừng lo lắng." Giống như biết được ý nghĩ của Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh, Cung Kỳ Diệp mở miệng an ủi. Nhìn Mạc Nghiên hoảng loạn xoay người rời đi, Cung Kỳ Diệp vừa lòng gật đầu vì biết cô chưa quên hắn nhưng khi nhìn thấy bóng lưng tuyết trắng mỹ của cô bại lộ ở trước mặt mọi người, hai tròng mắt của hắn gắt gao co rụt lại rồi xẹt qua tia nguy hiểm. Hắn hận không thể cởi áo khoác lông dê của mình ra rồi xông lên trước che khuất da thịt của cô. Nhưng khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc nào đó đi theo sau lưng cô thì hắn liền dừng lại bước chân muốn đuổi theo cô rồi tiếp tục nói chuyện phiếm với Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh. Còn những khách khứa khác muốn nói chuyện với hắn đều bị khí tức lạnh bằng trên người hắn áp bách không dám tiến lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]