Lâm Mộ dẫn đầu đứng trong phòng làm việc của hiệu trưởng, mấy tên nam sinh lớp 11 bọn họ vừa từ sân trường đi thẳng lên đây, vẫn còn mặc váy, hai cái chân trần trụi xếp thành một loạt, Sở Lâm đứng bên cạnh rất muốn cười, vất vả lắm mới nhịn xuống được.
Chung Hòa hít sâu vài hơi, vị hiệu trưởng này xem như còn trẻ, chỉ mới bốn mươi tuổi hơn, tóc trên đầu cũng còn rất dày, trên mặt đeo cặp kính gọng kim loại, nửa gương mặt dưới bởi vì môi mỏng kèm mũi ưng mà nhìn có vẻ hơi hà khắc. Âu phục mặc trên người tuy thẳng thớm, nhưng vẫn có thể ngửi thấy loáng thoáng mùi rượu thuốc cách đêm trước.
Lâm Mộ ngẩng cao đầu, mắt không nhìn hiệu trưởng, hai bên cổ căng cứng như muốn phóng thẳng lên trời.
“Mấy em thật biết cách bày trò nhỉ.” Chung Hòa đẩy kính mắt, cười lạnh một tiếng, tức giận xong rồi bây giờ ngược lại rất bình tĩnh, “Muốn bị đuổi học đúng không?”
Lâm Mộ không nói tiếng nào, An Cẩm Thành đứng bên cạnh cũng im lặng.
Hai vị đầu sỏ cầm đầu bày trò, lại là hai đứa học sinh giỏi với thành tích xuất sắc nhất nhì, nên mới khiến người ta càng thêm đau đầu.
Kỳ thật Chung Hòa vẫn luôn biết, Lâm Mộ chẳng phải là một đứa học sinh ba tốt(*) biết an phận, không an phận thì thôi đi, làm một “phế vật” cũng được, khỏi cần ai phải quan tâm đếm xỉa tới, nhưng vấn đề ở đây là, Lâm Mộ không phải “phế vật”.
Chẳng những không phế, lại có một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-mach/3215631/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.