Đối với Lâm Mộ mà nói, thích… tựa như ánh nắng rọi lên bãi cát, ốc mượn hồn tìm được xác của mình, lại bị nước biển phủ đầy lối vào, hoặc là ở những đêm tối trời nóng đất, mưa lạnh gõ nhẹ lên lá chuối tây, thanh âm tí tách tí tách ru vào giấc ngủ êm.
Cậu không giấu được cái thích của mình, tựa như mùa xuân không giấu được hoa đào nở rộ vậy.
Lục Nhung ôm thiếu niên, trong đáy mắt in hằn chiếc bóng nho nhỏ, Lâm Mộ vỗ vỗ vai nam sinh, ý bảo mình muốn xuống.
“Chẳng phải muốn đi xem hoa đào sao?” Lục Nhung hỏi.
Lâm Mộ cười với cậu “Xem rồi.”
Lục Nhung khẽ mím môi, cậu nhẹ nhàng thả Lâm Mộ ra, đang tính nói cái gì đó thì sau lưng đột nhiên có người.
Chắc là Lý Tử cảm thấy kỳ quái tại sao hai vị nam sinh này lại choáng ngay cửa cầu thang, nên mới thuận miệng hỏi một câu.
“Xuống tìm Lục Nhung ấy mà,” Lâm Mộ thoải mái giải thích “Không có gì, chỉ là hẹn cậu ấy tan học cùng về thôi.”
Lục Nhung giữa trán lại gợn nhẹ nếp uốn, vẻ mặt như có phần bất đắc dĩ, ngoái đầu nhìn Lý Tử một cái, lại quay qua nói nhỏ với Lâm Mộ “Tớ cùng Mỹ Mỹ chờ cậu.”
Cơ mà, những chuyện như tan học cùng nhau về nghĩ thì đẹp đấy, nhưng mà tới chừng muốn làm, lại bị một đống thứ phiền phức quấn quanh.
Hoạt động văn hóa tổ chức thành công tốt đẹp, lớp bọn họ xem như “buôn bán” đắt nhất, sau khi chấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-mach/3215594/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.