Chương trước
Chương sau
Mấy cô gái không ở lại lâu lắm, sau lại có mấy học sinh lần lượt đến nhận vật tư, Lâm Mộ bận đến không có thời gian tháo tóc giả, mấy cán bộ khối 11 quen mặt nhìn thấy cậu như vậy đều là toét miệng cười giễu cợt, nhận đồ vật rồi còn tính lấy điện thoại ra chụp ảnh, bị Lâm Mộ đuổi vài lần mới chịu đi.

Mãi cho đến lúc tranh thủ được thời gian ngồi xuống thở một cái, bỗng lại có người đẩy ra cửa kho hàng.

Lâm Mộ đang ra sức tháo cái kẹp tóc, nghe được tiếng động liền ngẩng đầu nhìn, thì thấy Lục Nhung đi vào, phía sau lưng còn có mấy bạn học cùng lớp, ngay khi Lục Nhung nhìn đến bộ dáng Lâm Mộ lúc này thì lập tức theo bản năng chặn cửa lại.

Lâm Mộ “…”

Lục Nhung rõ ràng không ngờ đối phương lại… ăn mặc như thế này, vừa mới há miệng hô một tiếng “Cậu…” thì đã nghe sau lưng có người hối thúc “Lục Nhung, cậu làm gì thế? Vào đi chứ.”

Lục Nhung chẳng nói chẳng rằng thò tay đóng lại cửa kho hàng, khóa kín.

Mấy bạn học bên ngoài “….?”

Lâm Mộ tóc giả chưa tháo ra, son trên môi cũng chưa kịp lau, Lục Nhung nhìn quần áo đối phương đang mặc, mới xác định cậu không phải là đang giả trang thành Lâm Triều. Nhưng Lâm Mộ lại bởi vì trong lòng chột dạ, căn bản là không dám hó hé tiếng nào, chỉ có thể đưa tay che mặt giống như đang lừa phỉnh được mình và cả thế giới, nhất quyết không chịu nhìn Lục Nhung.

“Lâm Triều ghé qua?” Lục Nhung bình tĩnh hỏi.

Lâm Mộ do dự một lát, mới gật đầu.

Lục Nhung lại hỏi “Cậu che mặt làm gì?”

Thanh âm của Lâm Mộ có hơi rầu rĩ, cậu nói “Tớ thoa son…”

Lục Nhung không nói gì, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, có người hô “Bên trong có ai không? Tới lấy nước nè!”

Lục Nhung tùy tay cầm một lốc nông phu sơn tuyền, mở cửa kho hàng ra, người bên ngoài ló đầu muốn nhìn vào trong “Mấy người đang làm gì ở trỏng vậy? Không cho nhận vật tư nữa à?”

Lục Nhung nhét nước suối vào lòng người nọ, vẫn đứng chắn cửa không chịu tránh ra “Lâm Mộ thấy không khỏe, cậu trở về báo lại như vậy.”

“Không khỏe? Sao không chịu đi phòng y tế?”

Lục Nhung vẻ mặt có chút khó chịu, đưa tay bạo lực kéo cửa lại, vứt lại một câu có lệ “Đợi lát tôi dẫn cậu ấy đi, mấy người về đi, đừng phiền cậu ấy nữa.”

“…”

Cũng chẳng biết Lâm Triều đội tóc giả kiểu gì, cái kẹp bám dính lấy tóc giống như bị dán keo vậy, Lâm Mộ mò mẫm nửa ngày, kéo tới mức da đầu đau rát mà không gỡ được mấy cái xuống, trong lòng càng sốt ruột, động tác lại càng rối loạn, lời giải thích nói ra miệng nghe cũng mềm nhũn.

“Đội cổ động của chị tớ có một cậu nam sinh tham gia, nên chị ấy mang theo tóc giả… Ai dè nam sinh kia bị làm sao đấy không tham dự được, chị ấy thấy chán liền bắt tớ đội.” Lâm Mộ không khống chế được sức trên tay, kéo mạnh một cái làm da đầu đau điếng hít hà một cái.

Lục Nhung giống như khẽ thở dài, lại có chút buồn cười, bước tới gần thiếu niên nói “Đứng im đi, để tớ tháo cho.”

Lâm Mộ trốn tránh “Không cần…”

Lục Nhung túm lấy cổ tay cậu.

Trong lòng Lâm Mộ lại bắt đầu thấy hụt hơi, cố tìm đề tài nói đâu đâu “Tớ với chị tớ nhìn giống nhau lắm đúng hông?”

Lục Nhung ngó một cái.

Lâm Mộ vẫn cố ngọ ngoạy “Tuy là bề ngoài nhìn giống vậy chứ khác nhau lắm á…”

“Tớ biết.” Lục Nhung ngắt lời, nam sinh ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cằm khẽ ngước cao, lông mi rũ xuống, vươn tay nhẹ nhàng gỡ lấy mấy lọn tóc xoắn vào nhau, ánh mắt ngước lên nhìn Lâm Mộ, nói “Tớ biết rõ ràng ai là ai.”

Lâm Mộ “…” Cứ cảm giác như mình càng giải thích lại càng có vấn đề, thế là ngậm miệng, vẻ mặt có phần tuyệt vọng.

Lục Nhung chậm rãi tháo từng cái kẹp kết dính túi lưới tóc giả với tóc của Lâm Mộ ra, thiếu niên ngồi đó, đầu hơi cúi gằm, bỗng dưng nghĩ đến đây hình như không phải là lần đầu Lục Nhung gỡ tóc cho mình, nhớ hồi trước cậu ta cũng từng giúp mình gỡ cái kẹp vịt vàng kia…

Lục Nhung tựa hồ rất thạo làm mấy việc thế này, không rõ có phải do chăm sóc Trần Mỹ Hoa lâu ngày mà thành kinh nghiệm hay không.

“Có đau không?” Lục Nhung đã tháo ra hơn một nửa kẹp tóc, bỗng hỏi.

Lâm Mộ lắc đầu “Không đau… Cậu nhanh lên đi, tớ cũng không phải bé gái.”

Lục Nhung cười “Không phải mà để mặc chị cậu đội tóc giả lên?”

Lâm Mộ ấp úng “Tại chị ấy thấy buồn na…”

Lục Nhung im lặng, ngón tay khẽ luồn qua túi lưới, xoa nhẹ mái tóc của Lâm Mộ, đột nhiên nói “Lỗ tai của cậu và chị cậu, không giống nhau.”

Lâm Mộ “?”

Lục Nhung hơi nghiêng đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức thật lòng “Vành tai của cậu lớn hơn chị cậu một chút.”

Lâm Mộ khô khan đáp lời “Vậy… Vậy à?”

Lục Nhung “Ừm” một tiếng, cũng thuận lợi tháo mái tóc giả xuống, Lâm Mộ còn chưa kịp thở một hơi, cằm đã bị đối phương nắm lấy.

“Son môi.” Lục Nhung đặt ngón cái lên bờ môi của cậu, sau đó hơi dùng sức một chút xoa xoa mấy cái.

Lâm Mộ “…”

Lục Nhung hơi cúi mặt, ánh mắt bám vào khóe miệng của thiếu niên, nơi đó có một vết son nhợt nhạt do mình vừa bôi ra, da Lâm Mộ rất trắng, vết son tựa như một đóa hoa đỏ rực nở rộ cạnh khóe môi của thiếu niên.

“Hình môi cũng không giống nhau.” Lục Nhung nói

Ánh mắt của Lâm Mộ đối diện với nam sinh, nghe vậy nhất thời không kịp hiểu, hỏi lại “Sao cơ?”

Ngón tay của Lục Nhung lại khẽ xoa lên môi Lâm Mộ, nói “Cậu có ngọc môi (*).”

Lâm Mộ hơi hé miệng, nhìn giống như sắp sửa ngậm lấy ngón tay của Lục Nhung vậy, Lục Nhung khẽ cười, nhẹ giọng nói “Tớ nhận được cậu và Lam Triều, tớ sẽ không nhầm lẫn hai người.”

Tóc giả cũng tháo, son môi cũng lau, biểu tình của Lâm Mộ lại vẫn đờ ra như thế, thiếu niên ngồi trên cái đệm nhảy xa, có chút không yên lắc lư chân, cuối cùng mới cẩn thận dè dặt hỏi lại “Cậu… cậu biết rồi ha…”

Lục Nhung ngẩng lên nhìn đối phương, cố ý hỏi lại “Biết cái gì?”

Gương mặt của Lâm Mộ nháy mắt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói “Biết… biết… tớ với Lâm Triều… ưm… với cậu…”

“Tớ biết.” Lục Nhung bình tĩnh đáp lời, giống như muốn hủy thi diệt tích vứt bộ tóc giả của Lâm Mộ tuốt vào góc xó xỉnh nào đó, sẵn tiện sắp xếp lại mấy lốc nước suối nông phu sơn tuyền cho ngay ngắn chỉnh tề “Là tớ dặn Mỹ Mỹ đừng gọi cậu là chị gái.”

Lâm Mộ cảm giác như tim mình suýt nữa là ngừng đập, cảm giác mắc cỡ lan khắp cả người, thật sự rất muốn tìm cái lỗ để chui vào, sau đó tự lấp đất chôn mình lại cho rồi.

Lục Nhung dọn dẹp vật tư xong mới đứng ở bên dưới cái đệm, ngẩng đầu nhìn Lâm Mộ “Đừng ngồi trên cao như vậy.” Nam sinh nói.

Lâm Mộ ngoan ngoãn nhảy xuống.

Lục Nhung “Nếu cậu muốn mặc váy hay đội tóc giả cũng chẳng sao cả.”

Lâm Mộ căm hận nói “Không đời nào.”

Lục Nhung giống như khẽ cười.

Lâm Mộ hỏi “Mỹ Mỹ đâu rồi?”

Lục Nhung “Bà ở bên ngoài, Lý Tử với Mạc Hiểu Hiểu ở cùng bà.”

Lâm Mộ thở dài “Tớ bận quá, tới chiều mới đi tìm hai người được.”

Lục Nhung gật đầu “Tớ biết.” Nam sinh bỗng khom người, đầu hơi cúi, tựa như cơn gió lướt nhẹ qua thoáng chạm vào môi Lâm Mộ, rồi lại lập tức kéo giãn khoảng cách, hai người mặt đối mặt nhau, ánh mắt của Lục Nhung tựa như có cơn sóng nhộn nhạo lăn tăn rơi vào đáy mắt Lâm Mộ, nam sinh khẽ nói “Thế nên tớ mới tự mình đến tìm cậu trước đấy.”

“Son môi lau sạch hết rồi.” Lục Nhung giơ ngón cái quét lên môi mình, hết sức thật lòng nói “Lúc nãy đã muốn hôn cậu rồi, nhịn rất lâu.” Nói xong liền xoay ngón cái của mình ra cho Lâm Mộ xem, giọng điệu có chút đắc ý “Không có dính dấu son, thấy không.”

___________

Chú thích

(*) Ngọc môi : Từ gốc là thần châu, thực ra bên mình gọi nó là “mấu môi”, ý là cái đoạn nhô ra ở giữa phiến môi trên mà nằm ở gần răng ý, nhưng vì dịch mấu môi nghe ngu xi quá nên tớ sửa lại một tí theo từ nguyên gốc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.