Lâm Mộ giống như cũng không quan tâm lắm về chuyện An Cẩm Thành thích Lâm Triều. 
“Năm sáu tuổi, Lâm Triều đến kỳ viện học đánh cờ.” Lâm Mộ tay xách chai sữa còn lại, đi theo Lục Nhung cùng ngồi nhìn Mỹ Mỹ cho thỏ ăn. 
Bọn họ chọn một chú thỏ xám tính mang theo trở về, trang trại hữu cơ có một nhà ấm dùng để trồng hoa, hôm nay trùng hợp đúng dịp có một đôi cô dâu chú rể đang ở bên ngoài chụp ảnh cưới, Trần Mỹ Hoa nhìn thấy ngạc nhiên vô cùng, cho thỏ ăn một lát liền cứ dõi mắt nhìn qua bên kia. 
“Lâm Triều khi ấy nhỏ tuổi, không nghe được cũng không nói được, bị đám người trong kỳ viện ức hiếp đủ đường, có lần đang giữa mùa đông mà bọn họ cầm bộ cờ Lâm Triều vừa mới rửa sạch ném vào nước lạnh, bắt Lâm Triều phải đi nhặt.” Vẻ mặt của Lâm Mộ vô cùng bình tĩnh khi nói ra những lời này, cậu thản nhiên nói “Tớ bắt đầu học đánh nhau cũng là vào lúc ấy.” 
Cái thời mà lũ trẻ con còn chưa hiểu chuyện, các bé nhỏ sẽ chẳng hiểu lắm cái gọi là đau là khổ, giống như vui sướng hân hoan rồi sẽ dần biến thành thói quen, mà đau khổ chịu lâu rồi cũng sẽ thành cái nếp. 
Lâm Mộ, chính là trưởng thành lớn lên cùng với “đánh nhau”. 
“Năm đó tớ mới học lớp một, đánh không lại người ta.” Lâm Mộ ráng suy nghĩ một lát, phát hiện trong ký ức toàn là hình ảnh bản thân mình mặt mũi bầm dập te tua, liền không muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-mach/3215552/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.